Chương 10: Quân Bất Phàm

Phong Hồi Cốc là một mảnh rừng cây cùng loạn thạch vây quanh, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, phía ngoài nhất rừng cây có hai cây bạch anh thụ to lớn tựa như hai cây cột chống lên cửa cốc nên dân cư coi đây là mốc địa phận Phong Hồi cốc. Hôm nay trước cửa cốc tụ tập không ít hơn trăm người, từ trên nhìn xuống đông nghịt một mảnh, mỗi người đều tinh thần phấn chấn, có thanh niên nhóm võ bào gia thân, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin, có thế hệ trước tiền bối trầm ổn trấn định cùng tiên phong đạo cốt kỳ nhân dị sĩ, có thể nói vô cùng náo nhiệt. Nhìn kỹ cách ăn mặc thì thấy trên sân chia thành bốn phe nhân mã chính, ba trong số đó có thống nhất võ phục, cuối cùng một phe là các mạo hiểm giả bị ép tụ tập bão đoàn lại cùng nhau, nhân số ngược lại là hơi vượt qua ba phe còn lại. Lúc này là giờ Tỵ, còn chừng nửa canh giờ mới tới thời gian xuất hiện quái sự, phe cuối cùng đã có nhiều người tới đây trước đây nên tỏ ra khá bình tĩnh, tìm một góc ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Ba phe còn lại thì lần đầu tới đây nên vô cùng tò mò, chia thành từng tốp hướng xung quanh tìm kiếm. Trong đội hình cả ba đều lấy một thanh niên trẻ tuổi cầm đầu, lúc này đang tụ tập cùng một chỗ, một trong số đó chính là thanh niên xuất hiện tại quán trà hôm qua, hắn bản danh gọi Quân Bất Phàm, là Ký Châu Tổng đốc Quân Bất Ngữ nhi tử duy nhất, hai thanh niên còn lại gọi Dương Anh cùng Tân Lộc, phân biệt là Dương Châu cùng U Châu Tổng đốc nhi tử, bất quá trong dòng chính hai nhà này không chỉ có một mình bọn hắn nên trước mặt Quân Bất Phàm có chút câu nệ, tư thái tự thấp nhất đẳng.

“Không ngờ Quân thiếu không ngại ngàn dặm xa xôi tới địa phương này, thực sự làm cho chúng ta bất ngờ.”

“Ngươi không phải cũng chạy từ Dương Châu sang đây sao, xem ra ngươi là đấu không lại đại ca ngươi. Lại nói ngươi ở đây cũng không phải chủ nhà.”

Nghe lời này ánh mắt Dương Anh không khỏi trầm xuống, trong long mắng Quân Bất Phàm không biết điều nhưng ngoài mặt chỉ có thể nén giận, dù sao Ký Châu quân lực là cửu châu đứng đầu, cho dù Dương Châu của hắn cùng phía sau Tân Lộc U Châu cộng lại đều chỉ có bại phần, Tân Lộc đằng sau nhìn thấy Dương Anh bị trào phúng thì rất thức thời ngậm miệng lại.

“Nơi này là Giang Châu đâu, vì sao không thấy người Trần gia?”

Dương Anh bắt được cơ hội thể hiện lập tức cười nói:

“Quân thiếu có lẽ mới đến chưa biết, theo chúng ta tìm hiểu thì có lẽ hôm nay Trần gia sẽ không xuất động nhân thủ.”

“Vì sao đây?”

“Có hai lý do, đầu tiên nơi này chỉ cách GIang thành hơn một trăm dặm, Trần gia hẳn đã thăm dò nhiều lần, thứ hai là đại thiếu gia Trần gia Trần Nhược mười ngày trước nghe nói là trọng thương gục ngã trước cửa Tổng đốc phủ đến nay chưa rõ sống chết, nếu như Trần Nhược chết rồi cái kia Trần Phóng sẽ thực chí danh quy trở thành Giang Châu thế tử, trong tình huống này Trần gia đâu còn rảnh rỗi cho người tới nới này?”