Khả năng điều khiển khí vận là thiên phú của anh, nhưng thiên phú ấy vốn để làm cho anh trở nên mạnh mẽ, để trừng phạt kẻ ác, chứ không phải để ban phát hay giao dịch. Ở kiếp trước, anh liên tục hấp thụ linh khí từ núi non sông ngòi, khí vận của anh mỗi ngày một lớn mạnh, trở nên mạnh mẽ hơn. Còn ở kiếp này, trong ba tháng đầu khi đến thế giới này, để có cuộc sống tử tế, anh đã phải dựa vào việc tiêu hao khí vận của bản thân để kiếm tiền.
Dù đôi khi anh sẽ chọn vài người bình thường có vận khí tốt, lấy một phần cho mình, hoặc tìm những kẻ may mắn mà tước đoạt toàn bộ vận khí. Nhưng đó không phải là vận khí của riêng anh. Anh thuộc sao Bắc Đẩu, mệnh cách cao quý vô cùng. Vận khí của người khác có thể nuôi dưỡng anh, nhưng không làm anh cảm thấy thực sự thoải mái. Gần như toàn bộ vận khí của anh đã dành cho vị khách đầu tiên của mình, chính là tay thao túng thị trường chứng khoán thần thánh kia. Thương vụ đó đã khiến tên tuổi của anh nổi danh, nhưng từ đó trở đi cũng khiến anh phải đóng vai "trạm trung chuyển vận khí".
Thực ra, anh cũng cảm thấy bất lực. Là đại hoàng tử của gia tộc Bách Lý, đối với người trong gia tộc anh, khí vận như một dạng tôn nghiêm. Mỗi lần giao dịch là mỗi lần tôn nghiêm của anh bị xé nát. Đó cũng là lý do vì sao, mặc dù anh có thể kiếm đủ tiền để sống sung túc bằng việc giao dịch khí vận, nhưng vẫn quyết tâm phấn đấu trong làng giải trí để tự mình xây dựng sự nghiệp.
Du Cảnh Hạo nhìn sang chàng trai trẻ bên cạnh đang mệt mỏi, bỗng cảm thấy lòng mình như bị xé toạc ra, để gió lạnh rít qua, đau nhói. Hắn chưa từng có cảm giác này trước đây. Chàng trai trẻ này giống như một câu đố, anh có khả năng "siêu nhiên" hoàn toàn trái ngược với lý thuyết khoa học. Mặc dù không học hết cấp ba, nhưng lại vô cùng thông minh, trí tuệ. Trên chứng minh nhân dân, anh mang tên Lý Quan Tiêu, nhưng lại khẳng định họ mình là Bách Lý. Người này dường như không bận tâm đến danh xưng tổng tài của hắn, đối xử với hắn tử tế, có lẽ chỉ vì như anh từng nói, anh nhìn thấy may mắn từ hắn.
Du Cảnh Hạo không biết liệu trên thế gian có tồn tại loài sinh vật sống nhờ vào vận khí hay không, nhưng lúc này, nhìn vào gương mặt yếu ớt, nhợt nhạt của anh, hắn đã tin.
Khi Du Cảnh Hạo còn đang đau lòng nhưng không biết phải mở lời thế nào, Bách Lý Quan Tiêu hít sâu một hơi, mở mắt ra, từ từ ngồi thẳng lại. Đôi mắt đen nhánh của anh có chút mơ hồ, ánh nhìn mất tiêu điểm khiến Du Cảnh Hạo không khỏi thót tim.
Đau lòng. Thì ra cảm giác là như vậy.
Chỉ trong vài ngày, chỉ qua vài lần gặp mặt, hắn đã bắt đầu lo lắng đến mức này cho một thiếu niên đầy bí ẩn. Du Cảnh Hạo không thể giải thích được lý do, hắn cũng không muốn tìm hiểu. Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi đỏ của Bách Lý Quan Tiêu, bất giác nhớ lại lần đầu gặp mặt, ánh mắt đen nhánh của anh như nhìn thấu tâm can hắn.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Bốn chữ ấy hiện lên trong đầu hắn.
Nhớ lại buổi gặp gỡ đầu tiên, Du Cảnh Hạo như chợt nghĩ ra điều gì đó. Hắn nắm lấy tay Bách Lý Quan Tiêu, dường như được dẫn dắt, nhưng cũng như hoàn toàn xuất phát từ trái tim, hắn nói: "Cậu đã từng nói tôi thuộc sao Bắc Đẩu, mệnh cách cao quý. Vậy tôi nguyện chia một nửa vận khí của mình cho cậu, từ đây chúng ta sẽ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia."
Hắn còn chưa dứt lời, cậu thiếu niên đối diện bỗng nhiên mở to đôi mắt đen láy, vẻ mặt khó tin nhìn hắn. Ánh sáng trong đôi mắt ấy dần trở lại, sáng ngời như ngày thường.
Bách Lý Quan Tiêu giật mình tỉnh táo, giọng có phần nghiêm nghị: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi… chia cho cậu một nửa." Du Cảnh Hạo hơi sững lại, thực ra hắn không cảm thấy điều gì khác lạ. So với phản ứng mạnh mẽ của Đường thiếu gia lúc trước, hắn chẳng thấy có thay đổi gì.
Tuy nhiên, hắn có thể rõ ràng nhận ra sự biến đổi của Bách Lý Quan Tiêu.
Bách Lý Quan Tiêu chăm chú nhìn hắn vài giây, dường như cũng bắt đầu nhận ra vấn đề.
"Thật không ngờ… lại như thế này…" Anh lẩm bẩm, trong đầu xoay chuyển hàng trăm ý nghĩ.
Anh có thể điều khiển khí vận, việc trao cho người khác may mắn vốn là điều dễ dàng. Nhưng muốn lấy đi vận khí của người khác thì người đó phải có vị trí sao chính xác trong Bắc Đẩu Thất Tinh, và quan trọng nhất là người đó phải hoàn toàn tự nguyện.
Sao của Du Cảnh Hạo và Bách Lý Quan Tiêu hoàn toàn trùng khớp, về vị trí sao thì không cần bàn cãi. Nhưng Bách Lý Quan Tiêu sống qua hai đời, đây là lần đầu tiên có người chủ động nắm tay anh và nói ra câu đó.