Lúc tỉnh dậy, Tô Từ Nhi phát hiện mình không còn ở trong phòng của Hoa Tập Liên nữa, mà đã trở lại căn phòng giam giữ mình.
Cũng không biết nàng trở về bằng cách nào, mà thôi, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ngày mới, thực đơn mới.
Hôm nay ăn gì đây ta?
Đang lúc Tô Từ Nhi nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, nghe ra không chỉ có một người.
"Tiểu thư, ngài không thể vào, công tử đã ra lệnh, không được để ngài vào nữa. . . á!" Giọng nam kia còn chưa kịp nói hết câu đã bỗng dưng im bặt.
Bát quái? Có kịch xem?
Tô Từ Nhi nhanh như chớp nhảy xuống giường, trèo lên cửa sổ nhìn qua khe. Chỉ thấy một nữ tử mặc nam trang nhưng rõ ràng là một cô nương, tay cầm roi dài xông vào từ cổng sân, mấy gã hán tử lực lưỡng bị nàng ta quất liên tục nằm dưới đất lăn lộn, kêu rên thảm thiết.
Tô Từ Nhi còn đang ngó ngó, không ngờ vị nữ anh hùng này lại hướng về phía nàng, lập tức ra lệnh cho người đập khóa cửa của nàng.
“Cạch” một tiếng, khóa cửa rơi xuống đất.
Tô Từ Nhi đứng ở cửa sổ, nhìn về phía cửa.
Vị tiểu thư kia cầm roi, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng.
"Nghe nói ngươi là tỷ tỷ ruột của Hoa Tập Liên?" Tiếng nói của nữ tử nhẹ nhàng, dịu dàng, thật khó mà tưởng tượng người có giọng nói mềm mại như vậy lại có dáng vẻ hung hãn đến thế.
Tô Từ Nhi nhìn chiếc roi trong tay Lý tiểu thư rồi lại liếc qua đám đại hán bị quất đến rách da chảy máu, lí nhí đáp: "Ta. . . phải không?"
Lý tiểu thư: . . .
“Chát!” một tiếng, roi bị giáng mạnh xuống đất, Tô Từ Nhi giật mình, lùi sang một bên.
"Này, xin hỏi tiểu thư là. . ."
Sau lưng nữ công tử còn có một tiểu nha hoàn cũng mặc trang phục nam thư đồng, liền lên tiếng: "Đây là đại tiểu thư Lý gia."
Dường như nữ công tử rất không thích cái danh xưng "tiểu thư", chỉ trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn kia một cái.
Tiểu nha hoàn lập tức ngậm miệng, co ro lại như chim cút.
Tiểu thư Lý gia? Đúng rồi, Tô Từ Nhi nhớ ra nhà họ Lý ngoài một công tử còn có một tiểu thư. Lý gia này đâu ra mà một người so với một người càng điên vậy nhỉ? Một vị tiểu thư nơi khuê phòng mà cũng có thể điên thành như này?
"Nhìn kỹ thì cũng có vài phần giống nhau." Lý tiểu thư nhìn chằm chằm Tô Từ Nhi từ đầu đến chân, đột nhiên, khuôn mặt vốn dĩ còn đang mang vẻ trào phúng thoắt cái trở nên lạnh tanh, nàng ta giơ tay, quất roi về phía Tô Từ Nhi.
Tô Từ Nhi theo phản xạ đưa tay lên che chắn, triển khai pháp thuật, nhưng rồi chợt nhớ ra pháp thuật của mình thuộc loại ba mươi lần vận may được một lần, đây là kinh nghiệm nàng rút ra sau khi dùng phép xuyên tường mà đâm vào tường tận ba mươi lần hôm qua.
Cũng may là nàng có lót một cái gối trên tường, nếu không trán nàng chắc ăn là sẽ đυ.ng tới mức bầm tím mất.
Đang nghĩ lan man.
Roi quất tới mạnh mẽ, pháp thuật của Tô Từ Nhi lại không hiệu quả, một roi kia chắc chắn là không thể tránh khỏi rồi, may mà chỉ là mộng, sẽ không để lại sẹo.
Đau đớn như dự đoán không đến, một bóng dáng mảnh mai đứng chắn trước nàng, roi giáng mạnh lên vai Hoa Tập Liên, lực tác động làm bông trong áo bông của chàng đều rơi ra ngoài.
Những sợi bông mỏng nhẹ, xốp mềm, tựa tuyết rơi tung bay khắp phòng. Tô Từ Nhi đứng sau Hoa Tập Liên một bước, nhìn những mảnh bông rơi xuống, đôi mắt nàng in hình góc nghiêng gầy gò mà yêu dã của thiếu niên.
Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chàng, trong tai dường như không nghe thấy âm thanh bên ngoài nào nữa, trong mắt chỉ còn Hoa Tập Liên - người đã chắn roi cho nàng. Tim nàng bất chợt đập nhanh một cái, Tô Từ Nhi nhanh chóng nhìn xuống đất.
"Sao lại là ngươi?"
Lý tiểu thư quất người, lại không hề có chút áy náy, ngược lại còn tỏ vẻ khó chịu vì Hoa Tập Liên cản đường nàng.
"Nếu ngươi còn không tránh ra, ta sẽ đánh chết ngươi."
Một nô tài bị chủ nhân cầm khế ước bán thân, dù cho có chết thì cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng Hoa Tập Liên vẫn đứng đó, tuyệt không xê dịch dù chỉ nửa bước.
Không khí trở nên giương cung bạc kiếm, Tô Từ Nhi bước tới nắm lấy cánh tay thiếu niên, đứng chắn giữa Hoa Tập Liên và Lý tiểu thư: "Tiểu thư bớt giận."
Nói rồi, Tô Từ Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực Lý tiểu thư.
Lý tiểu thư đang định nổi cơn quát mắng Tô Từ Nhi, không ngờ phát hiện miệng mình không thể nói, thân cũng không thể động.
Sao thế này?
Lý tiểu thư trừng mắt, sự hãi hùng hiện rõ trên mặt.
Linh nghiệm vậy sao?
Tô Từ Nhi cũng ngỡ ngàng, nàng nhẹ nhàng đẩy Hoa Tập Liên ra, ra lệnh cho Lý tiểu thư: "Về đi."
Cơ thể Lý tiểu thư cứng đờ, như con rối quay lưng lại, từng bước chân, từng động tác như thể đang duyệt binh, dần biến mất ở cổng sân.
Đám gia đinh chứng kiến cảnh tượng này mà khϊếp sợ vô cùng, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
"Ngươi không sao chứ?"
Lý tiểu thư đã đi, Tô Từ Nhi lập tức kiểm tra vết thương của Hoa Tập Liên, thiếu niên khoát tay, biểu thị rằng chỉ là y phục bị rách, không hề chạm đến da thịt.
"Ngươi sao lại tới đây?"
"Ăn."
Hoa Tập Liên đặt hộp thức ăn trên bàn, Tô Từ Nhi đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào toả ra.
Nàng không kìm nổi mở hộp thức ăn ra, quả nhiên thấy được bên trong có một cái bát sứ nhỏ, đựng chè tuyết nhĩ hạt sen còn ấm, bên cạnh là một đĩa bánh bao vàng tươi cùng mấy chiếc nem rán vàng ruộm.
Ừm, bữa sáng không nên ăn quá no, chỉ cần ăn vừa đủ là được.
Tô Từ Nhi đang thưởng thức bữa sáng thì ở cổng sân bỗng nhiên có một tiểu nha hoàn chạy vào, chính là nữ thư đồng lúc nãy đi theo Lý tiểu thư.
Nữ thư đồng cũng mang theo một hộp thức ăn, cái hộp kia rất nhỏ, chỉ vừa đủ để chứa một cái bát sứ nhỏ.
"Hoa Tập Liên." Nữ thư đồng hướng về phía Hoa Tập Liên mà gọi.
Tô Từ Nhi liếc nhìn thiếu niên, đối diện với ánh mắt lo lắng và ái mộ rõ ràng của tiểu nha hoàn, Hoa Tập Liên chẳng hề dao động.
"Ngươi không sao chứ?" Ánh mắt của tiểu nha hoàn rơi trên áo bông đã rách nát.
Thiếu niên lắc đầu, "Không sao."
Tiểu nha hoàn cúi mặt xuống, má ửng hồng, đưa hộp thức ăn trong tay cho chàng: "Cái này, cái này là chè ngọt ta để dành cho ngươi."
Chè ngọt?
"Chè ngọt gì vậy?" Tô Từ Nhi bất ngờ nhô đầu lên hỏi.
Tiểu nha hoàn đáp: "Chè đậu đỏ bánh nếp."
Ấy chà.
Đôi mắt Tô Từ Nhi sáng lên, trong mắt tràn đầy tín hiệu "muốn, muốn, muốn".
Thiếu niên khựng lại một chút, thấy được bộ dáng thèm muốn chẳng khác gì mèo con của Tô Từ Nhi. Chàng từ tốn đưa tay nhận lấy hộp thức ăn nhỏ:"Cảm ơn."
Tiểu nha hoàn thấy Hoa Tập Liên nhận hộp thức ăn của mình, không kìm được sự phấn khích trên mặt:"Ta, ta nghe nói ngươi chưa bao giờ nhận đồ ăn từ người khác. . ."
Tô Từ Nhi nhìn tiểu nha hoàn, rồi lại nhìn Hoa Tập Liên, chàng chưa bao giờ nhận đồ ăn, hôm nay lại nhận, chẳng lẽ là. . . chè đậu đỏ bánh nếp này cực kỳ ngon!
Càng muốn hơn nữa . . .
Tiểu nha hoàn dù sao cũng nhút nhát, nói được một nửa thì không nói tiếp được nữa. Dưới đất toàn là bông từ áo bông của Hoa Tập Liên rơi ra, tiểu nha hoàn xung phong muốn giúp chàng vá áo.
"Không cần, ta tự vá được."
Thật là khéo tay.
Tô Từ Nhi vừa thưởng thức chè tuyết nhĩ hạt sen, vừa nghĩ về chè đậu đỏ bánh nếp.
Tiểu nha hoàn vẫn chưa có ý định rời đi, chắc hẳn là muốn cùng người trong lòng ở lại lâu hơn một chút. Tô Từ Nhi hiểu mà, có nghiên cứu khoa học chứng minh rằng nhìn soái ca mỗi ngày có thể kéo dài tuổi thọ.
"Thật ra tiểu thư trước đây không phải như thế này."
Tiểu nha hoàn chuyển đề tài, lông mày nhíu lại, xen lẫn ưu tư không thể xóa bỏ: "Từ sau khi bị cứu khỏi trận đuối nước ba năm trước, tiểu thư mới thay đổi tính tình như vậy. Trước kia, tiểu thư thật sự là người thông minh, đoan trang có tiếng khắp thành Cô Tô."
Khoan đã! Tiểu nha hoàn NPC này là sao đây? Chẳng lẽ bên trong phó bản lại còn có phó bản ẩn khác nữa? Nếu không thì sao tự nhiên lại giải thích nhiều như vậy?
Tô Từ Nhi trong lòng cảnh giác vô cùng, nhưng vẫn không thể ngăn được lòng hiếu kỳ chết tiệt của mình, nàng hỏi: "Vì sao vậy?"
"Bởi vì tai họa vào ba năm trước."