Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Sư Tỷ Sao Lại Như Vậy?

Chương 58: Nói, Ai Thả Ngươi Ra?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dù cho chăn ấm nệm êm, Tô Từ Nhi vẫn không làm một giấc ngủ ngon cho được, bởi vì nữ tử phòng sát vách kia cứ khóc mãi, khóc tới mức sắp khiến một người dễ ngủ như nàng suy nhược thần kinh đến nơi.

Cũng không còn cách nào khác, Tô Từ Nhi đành hất chăn đứng lên, bước đến bên cửa sổ trò chuyện cùng nàng ta.

"Đừng khóc nữa, uống chút nước đi."

Nữ tử vẫn nức nở khóc, thân thể nàng ta tựa vào khung cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.

"Con ta còn chưa đầy tháng, nó không thể rời xa ta. . ." Nói xong, nữ tử lại đưa tay lên che mặt rồi khóc rống.

Tô Từ Nhi trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Ngươi vào đây bằng cách nào?"

"Ta bị bắt vào đây, tên súc sinh đó, hắn bắt ta ngay trên đường lớn, trượng phu ta, trượng phu ta suýt chút đã bị hắn đánh chết. . . " Nữ tử nói, tâm trạng lại trở nên kích động.

Nàng ta chống tay lên cửa sổ, mười ngón tay đâm vào khung cửa sổ xanh biếc, đôi mắt đỏ ngầu đầy căm hận.

Thông qua khe cửa hẹp, Tô Từ Nhi thấy được trạng thái tinh thần của nữ tử kia dường như có phần bất thường.

Đột nhiên, nữ tử thò tay ra từ khe cửa, cố gắng vươn tay về phía Tô Từ Nhi: "Người đó, người đó là đệ đệ cô nương phải không? Ta đã nghe thấy rồi, cô nương có thể nhờ hắn cứu ta được không?"

"Xin ngươi, nhờ hắn cứu ta với, xin ngươi, ta chỉ muốn nhìn thấy con ta thôi mà. . ." Giọng nữ tử như mang theo huyết lệ tuyệt vọng.

Tô Từ Nhi há miệng định nói, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. Đúng lúc đó, trời bắt đầu hửng sáng, phía trước xuất hiện một thiếu niên tay xách hộp thức ăn, bước đi trong ánh bình minh nơi hành lang hẹp dài.

Trang phục thiếu niên vẫn như ngày hôm qua, chỉ khác là mái tóc đã được buộc lên, lộ ra đường nét vai và cổ đẹp đẽ, từ xa nhìn lại, toàn thân chàng tỏa ra hơi thở thanh xuân, tựa như viên hồng ngọc khảm trên nền tuyết trắng.

Gió lạnh vô tình thổi qua, Tô Từ Nhi ngửi thấy mùi của bánh bao súp.

Mặc dù là người phương Nam, nhưng Tô Từ Nhi lại rất thích ăn mấy món làm từ bột, đặc biệt là bánh bao súp.

Tuy Hoa Tập Liên đứng khá xa, nhưng chàng vẫn nghe thấy những lời nữ tử kia nói. Là một ác quỷ bò lên từ địa ngục bò lên, không, phải nói là kẻ luôn sống trong địa ngục, Hoa Tập Liên chưa bao giờ có thứ gọi là lòng đồng cảm.

Thấy chết không cứu đối với chàng không chỉ không xấu, mà còn là bùa hộ mệnh để tự bảo vệ bản thân.

Người khác có thể thấy được những điều tốt đẹp trên thế gian này, chàng lại chỉ có thể thấy được tăm tối.

Nữ tử rõ ràng cũng đã nhìn thấy Hoa Tập Liên, nhưng nàng ta lại chẳng nói gì, chỉ lo lắng nhìn Tô Từ Nhi với ánh mắt hi vọng, mong rằng Tô Từ Nhi có thể nói giúp cho.

Hoa Tập Liên đi đến trước cửa, mở khóa.

“Cạch” một tiếng, khóa rơi xuống.

Hai người đối diện nhau, Tô Từ Nhi chẳng nói năng gì.

Hoa Tập Liên liếc nhìn nữ tử đang sốt ruột ở phòng sát vách, lạnh nhạt hỏi Tô Từ Nhi: "Ngươi sẽ đáp ứng chứ?"

Đáp ứng gì cơ? Tô Từ Nhi theo phản xạ nhìn sang nữ tử phòng bên.

Bắt gặp ánh mắt của Tô Từ Nhi, đôi mắt của nữ tử kia lập tức mở to, nàng ta thở dốc, giọng khàn khàn nói: "Ta, ta chỉ muốn trở về nhìn con ta một lần mà thôi, nó còn chưa đầy tháng, nó còn nhỏ như vậy, đứa nhỏ sao có thể thiếu mẫu thân được. . ."

Mẫu tử.

Đôi con ngươi của Tô Từ Nhi khẽ run rẩy, trong cổ họng trào lên một cảm giác nghẹn ngào khó tả. Lý trí bị cảm xúc lấn át, nàng khẽ run rẩy hai hàng mi, tay trái theo bản năng đặt lên vai chàng, nhẹ nhàng vỗ:"Nếu có thể, thì. . . giúp một tay."

Thiếu niên vẫn không đổi sắc mặt, chỉ có ánh mắt là trở nên lạnh lẽo, chàng đáp:"Được." Sau đó đưa hộp thức ăn cho nàng rồi xoay người rời đi.

Tô Từ Nhi cầm hộp thức ăn trong tay, ngây ngẩn đứng đó, nhìn chiếc bóng thon dài của thiếu niên dưới ánh bình minh, vừa nhẹ vừa mỏng tựa chiếc lá rơi, vô cội vô tịch.

Có phải nàng đã nói sai điều gì rồi chăng?

.

Cả ngày hôm đó, Tô Từ Nhi chẳng có tinh thần gì, ngay cả bánh bao súp cũng ăn chẳng thấy ngon, còn bị nước súp nóng hổi bên trong làm bỏng môi.

"Haiz. . ." Nàng nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của thiếu niên lúc rời đi buổi sáng, lòng càng cảm thấy bức bối.

Thôi, đi ngủ vậy, chỉ cần ngủ là sẽ ổn thôi.

Tô Từ Nhi cuộn chặt trong chăn, dưới ánh nắng qua khe cửa mà nhắm nghiền mắt.

Giấc ngủ này kéo dài rất lâu, Tô Từ Nhi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, nàng mơ màng cọ mắt ngồi dậy, phát hiện tiếng ồn là từ ngoài sân truyền đến.

Nữ tử lúc đầu bị giam trong phòng hiện giờ lại bị đè xuống sân, hai tên gia nhân cao to vạm vỡ đang ấn chặt lấy nàng ta như đang đè một con lợn, chó hay dê vậy.

Vị Lý Mậu Sinh công tử kia đang ngồi trên ghế bành do nha hoàn mang tới, tay trái bưng tách trà, tay phải phe phẩy quạt, từ trên cao nhìn xuống nữ tử bị ép quỳ dưới đất, cao giọng tra hỏi: "Nói, ai thả ngươi ra?"

Trong lòng Tô Từ Nhi lộp bộp một tiếng, lập tức nhớ đến chuyện sáng nay.

Nàng nhìn quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Hoa Tập Liên trong đám đông, lòng mới thả lỏng hơn phân nửa.

Mặt nữ tử bị ép xuống đất, dính đầy bùn đất chất bụi, nàng ta nức nở, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn như trước cắn chặt răng chẳng nói một lời.

Lý Mậu Sinh cũng không vội, chỉ bảo quản sự phía sau: "Gọi đám người trong viện này đến đây hết cho bổn công tử."

Quản sự vội vàng đi gọi tất cả người trong viện đến, Tô Từ Nhi ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ, thấy thiếu niên kia cũng lẫn trong đám đông.

Dù đứng trong đám đông, nhưng có những người bẩm sinh đã là nhân vật chính, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhận ra họ.

Lý Mậu Sinh nhìn Hoa Tập Liên bước từ hành lang đi tới, tay xoay chuyển chiếc quạt, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ ý tứ. Hắn nâng chân mang ủng dài của mình, giẫm lên mặt nữ tử kia mà nhẹ nhàng nghiền ép.

"Như thế này nhé, chỉ cần ngươi khai ra là ai đã thả ngươi, ta sẽ để ngươi về nhà."

Nữ tử vốn như chết lặng, ánh mắt đột nhiên sáng lên, giống như cây khô gặp xuân. Trên mặt nàng ta lộ vẻ do dự, có thể thấy rõ sự giằng xé và mâu thuẫn trong mắt.

Lý Mậu Sinh khẽ cúi người, nhẹ giọng mê hoặc:"Về nhà rồi mới có thể gặp lại con của ngươi chứ."

Con. . . Nữ tử dường như bị chữ này đánh trúng, khàn khàn hỏi: "Thật sao?"

Lý Mậu Sinh phấn khích, hắn nhấc chân lên rồi ra lệnh cho gia nhân thả nàng ta ra, nở nụ cười: "Tất nhiên, lời Lý Mậu Sinh ta đã nói ra thì sẽ không bao giờ đổi ý."

Có lẽ Lý Mậu Sinh nhắc đến con thực sự làm nàng ta động lòng, ánh mắt nữ tử bắt đầu di chuyển.

Đám gia nhân được gọi đến đều nhao nhao rụt đầu lùi lại, chỉ có Hoa Tập Liên đứng đó, tựa một cây trúc xanh cắm trên đỉnh tuyết. Sắc xanh đậm in trên nền trắng kia, mang theo sự quật cường không cam chịu.

Nữ tử chậm rãi giơ tay lên, chỉ về phía Hoa Tập Liên.

Nụ cười trên mặt Lý Mậu Sinh lập tức rộng mở, hắn ngay lập tức ra lệnh cho gia nhân:"Treo hắn lên!"

Giữa khoảng sân rộng lớn có một cột dài to cao, trên đó đóng một chiếc đinh sắt, tay thiếu niên bị dây thừng dày trói lại treo lên chiếc đinh ấy. Vì treo khá cao nên chàng chỉ có thể miễn cưỡng chạm chân xuống đất một cách chật vật.

Buổi sáng hôm nay trời vốn khá đẹp, nhưng chẳng biết từ lúc nào tuyết trời đã bắt đầu rơi.

Dù có ánh mặt trời nhưng vẫn rất lạnh, tuyết trắng rơi lả tả như những sợi bông, tích lại trên người thiếu niên, gần như phủ lên nửa thân thể chàng.

Tô Từ Nhi đứng sau cửa sổ, nhìn thấy hàng mi của thiếu niên đã đóng băng. Hàng mi dài đen kết một tầng sương mỏng, theo thiếu niên mà run run, tựa như hai cánh bướm đang rung động.

Không ai trong số đám gia nhân dám lại gần, còn Lý Mậu Sinh thì không thấy đâu. Cho đến khi có một nữ tử đi ngang qua, không phải ai khác mà chính là người được Hoa Tập Liên thả ra.

Nàng ta tiến đến gần, định phủi tuyết đọng trên người Hoa Tập Liên, thiếu niên lãnh đạm nhìn nàng ta, đôi môi cóng đến khô rách, máu theo khóe môi tràn xuống.

Ánh mắt chàng vô cùng lạnh lẽo, giống như lưỡi dao cắt qua. Không phải cắt trên thân thể, mà là từng nhát từng nhát cắt lên trái tim người ta.

Nỗi đau tinh thần cuối cùng vẫn khó chịu đựng hơn nỗi đau thể xác.

Bàn tay nữ tử dừng lại giữa không trung, nàng ta khóc nức nở cầu xin Hoa Tập Liên tha thứ: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . " Đầu cúi thấp, liên tục nói xin lỗi, rồi quay người bỏ chạy khỏi sân.

Tô Từ Nhi nhìn bóng dáng nữ tử kia biến mất ở cổng sân, rồi lại nhìn Hoa Tập Liên bị treo giữa sân, lẩm bẩm:"Như vậy đây, sao có thể trở thành người tốt cho được."
« Chương TrướcChương Tiếp »