Chương 47: Của Nợ.

Tô. mua bán trẻ con .Từ Nhi từ trong nhà ra tới, trời đã chạng vạng, gió bên ngoài càng thêm lạnh lẽo.

Ngọn núi này rất lớn, tầm mười dặm xung quanh chỉ có duy nhất một nhà này mà thôi.

Tô Từ Nhi suy nghĩ một lát, quyết định tạm trú lại đây một đêm.

Nàng cũng thật sự không còn cách nào khác, chẳng lẽ lại dẫn theo một đứa trẻ nhỏ như vậy leo núi tuyết giữa đêm khuya sao? Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Thằng nhóc này chết thì không nói, nhưng nếu nàng bị đông lạnh đến hỏng thì làm sao giờ?

Thấy Tô Từ Nhi xin tá túc qua đêm, nông phụ có vẻ do dự, sau đó khuất phục dưới số bạc mà Tô Từ Nhi móc ra, thậm chí còn biến thân thành liếʍ cẩu, dọn dẹp luôn căn phòng bà ta và trượng phu đang ở để nhường cho nàng.

Mặc dù nông phụ đã nhường cho Tô Từ Nhi căn phòng tốt nhất, nhưng điều kiện thì vẫn vậy, chẳng khá hơn là bao. Thậm chí nàng còn cảm thấy nhà xí ở Tiểu Linh Sơn còn được xây dựng khéo léo hơn chỗ này nữa.

Quần áo trên người Hoa Tập Liên quá mỏng, Tô Từ Nhi nhờ nông phụ lấy một bộ quần áo dày và sạch sẽ cho cậu. Nhưng rồi nàng chợt nhận ra vấn đề là Hoa Tập Liên quá bẩn, Tô Từ Nhi không thể chịu đựng được việc ở qua đêm chung phòng với một đứa nhỏ bẩn như vậy, vậy nên nàng đành kêu nông phụ đun nước nóng cho Hoa Tập Liên tắm rửa.

Mặc dù Tô Từ Nhi lắm chuyện thật, nhưng bạc nàng đưa đủ nhiều, bởi vậy nông phụ bận trước bận sau vẫn hớn hở quên trời đất.

Nông phụ đã quen làm việc nặng, sức khỏe tốt, bà ta đun nước rồi đổ đầy vào một thùng to màu đen.

"Cô nương, xong rồi." Nông phụ cười tươi rói.

Tô Từ Nhi khẽ nâng ngón tay thon dài trắng nõn, chỉ về hướng Hoa Tập Liên:"Tự mình tắm rửa, được chứ?"

Nghe được nước tắm này là dành cho Hoa Tập Liên, sắc mặt nông phụ lập tức xị xuống.

Ngày thường, nước tắm của Hoa Tập Liên đều là nước đã qua sử dụng của cả gia đình, đen thui và bốc mùi hôi thối, làm sao tắm được sạch sẽ.

Bây giờ, một thau nước mới tinh to đùng được để đây, thế mà vẻ mặt cậu nhóc vẫn không chút thay đổi.

Nước tắm là dùng nước tuyết đun lên, không quá sạch sẽ, nhưng điều kiện cũng chỉ đến thế mà thôi. Tô Từ Nhi nâng tay chạm thử, đầu ngón tay lướt qua làn nước, cảm nhận được hơi ấm. Ừm, nhiệt độ cũng ổn.

Nàng lấy từ túi trữ vật ra một quả cầu nhỏ hình tròn, đây là quả cầu tắm nàng nhờ Mạc Thành Hoan làm cho mình, tương tự viên sủi bồn tắm hiện đại. Chẳng qua nguyên liệu của nó toàn bộ đều là thuần tự nhiên, khác biệt hoàn toàn với đám hóa chất công nghiệp, có tác dụng dưỡng nhan đẹp da thực sự.

Coi như tiểu tử ngươi được lợi.

Dù đây chỉ là trong mộng, nhưng đồ dùng đi rồi thì cũng mất thật.

Tô Từ Nhi đau lòng ném quả cầu tắm vào thùng, quả cầu tắm màu anh đào gặp nước liền tan ra, tạo thành những bọt nước lấp lánh, biến nước trong thùng thành màu hồng nhạt xinh đẹp, tựa như trải lên một tầng ráng mây mỏng.

Căn phòng vốn mang chút mùi hôi lập tức bị hương thơm ngọt ngào của anh đào lấn át.

Tô Từ Nhi dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoa Tập Liên cởϊ qυầи áo vào tắm.

Hoa Tập Liên nhìn chăm chăm vào thùng nước có màu hồng kia, không hề nhúc nhích.

"Không có độc." Tô Từ Nhi suýt nữa đã trợn trắng mắt.

Nhóc con vẫn không động đậy.

Tô Từ Nhi bực mình, gì nữa đây, còn phải biểu diễn uống một ngụm cho ngươi xem mới được sao?

Chờ chút, nàng chợt nhớ ra, hình như mình quên giải trừ thuật định thân trên người thằng bé. . . Khụ.

Tô Từ Nhi vội vàng giải trừ thuật định thân trên cơ thể Hoa Tập Liên, nhóc con giơ tay, vẻ mặt vô cảm bắt đầu cởϊ qυầи áo. Không hề có ý định phản kháng, khiến Tô Từ Nhi mất đi cơ hội thực hiện "giáo dục yêu thương" kiểu "thương cho roi cho vọt".

Thật muốn trả thù cá nhân quá đi.

.

Mặc dù Hoa Tập Liên bây giờ chỉ là một đứa nhỏ, cũng không có gì hay mà nhìn, nhưng Tô Từ Nhi vẫn quyết định tránh hiềm nghi.

Nàng bước ra ngoài, nông phụ đang nấu ăn. Tô Từ Nhi thấy bà ta đặt khối bột trắng mềm lên mặt thớt đen bẩn, rồi đưa đôi tay đen nhẻm nhào nặn nó. Cũng ngay lúc đó, hai thằng con ú nu của bà ta chạy đến kêu la đòi ăn.

Nông phụ qua loa dỗ dành vài câu, rồi giúp con trai cưng lau mũi, sau đó tay cũng không rửa mà tiếp tục nhào bột.

Tô Từ Nhi cố nén cảm giác buồn nôn, ngước lên nhìn trời.

Ờm. . . Tắt cơn thèm ăn luôn.

"Cô nương, cùng ăn cơm chứ?" Rốt cục, nông phụ cũng để ý đến Tô Từ Nhi đang đứng xa xa ngẩng đầu góc 45 độ nhìn trời đầy ưu thương. Bà ta thử hỏi một câu.

"Không cần." Tô Từ Nhi thẳng thừng từ chối.

.

Chờ gần nửa canh giờ, nước bên trong chắc đều đã lạnh, Tô Từ Nhi mới nghe thấy động tĩnh. Nàng giơ tay gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ, hỏi:"Xong chưa?"

"Ừm." Bên trong vang lên một âm tiết đơn giản lạnh lùng.

Hứ, kiêu ngạo cái gì chứ, nhóc con.

Tô Từ Nhi đẩy cửa bước vào, trời đã tối, trong phòng không đốt đèn, chỉ có chút ánh sáng phản chiếu từ tuyết ngoài cửa sổ chiếu vào. Nhóc con mặc áo lông màu đen đứng bên thùng tắm, tóc ướt sũng xõa trên vai, vì tắm quá lâu, da mặt vốn nên trắng trẻo hồng hào giờ đây chỉ còn một màu duy nhất.

Trắng bệch.

Tô Từ Nhi:. . . Thằng oắt này quá âm trầm rồi, vậy đây rồi sao nàng độ hóa cho được? Hay là thử dùng chút tình thương của mẹ nhỉ?

"Lại đây, ta giúp nhóc chải đầu." Tô Từ Nhi trưng ra nụ cười nhân từ nhất của mình.

Nàng cảm thấy mình hẳn là nên biến thành một bà lão mới đúng, như thế mới càng toát lên vẻ từ bi.

Hoa Tập Liên ngoan ngoãn nghe theo lời Tô Từ Nhi, nàng bảo cậu ngồi, cậu sẽ ngồi.

Nhóc con ngồi trên chiếc ghế đẩu cũ kỹ, trong phòng không có bàn trang điểm, Tô Từ Nhi móc từ túi trữ vật ra một chiếc gương nhỏ, đưa cho Hoa Tập Liên cầm, sau đó tiếp tục móc ra cây lược để chải đầu cho cậu.

Đây là gương lược cá nhân của Tô Từ Nhi, vì bảo trì thiết lập nhân vật của mình, vậy nên trước mặt người ngoài nàng chưa bao giờ dùng tới.

Cây lược này là do Tô Từ Nhi nhờ Mạc Thành Hoan làm cho, là loại lược chống rụng tóc. . . Người trẻ tuổi thời hiện đại rụng tóc nhiều như vậy, nàng nhất định phải phòng ngừa trước mới được. Tô Từ Nhi cứ nhớ tới cảnh tóc mình bị Hoa Tập Liên cắn đứt trong hang nhện liền xót hết ruột gan.

Cái gương nhỏ này là do Tô Từ Nhi lúc rảnh rỗi dán thành, vốn dĩ là một chiếc gương trụi lủi gì cũng không có, lạnh lùng không mời gọi giống như nguyên thân vậy, nhưng giờ đây mặt gương đã được trang trí thêm rất nhiều vụn kim cương lấp lánh.

Mặc dù mấy viên kim cương dưới một carat đều là mảnh vụn không quá đáng giá, nhưng chúng long lanh lóng lánh xinh yêu biết bao! Có nữ nhân nào lại không thích những vật liệu carbon lấp lánh này chứ? Oa oa oa. . .

.

Do tình trạng suy dinh dưỡng kéo dài, tóc của Hoa Tập Liên vừa mỏng vừa vàng, lại thêm khoảng thời gian dài không gội rửa nên tóc đều đã rối bời và đầy nút thắt.

Tô Từ Nhi cố gắng dùng lược chải, cái đầu nhỏ của Hoa Tập Liên bị kéo theo lược lên xuống trái phải, trông như một con búp bê cũ kĩ mà nàng có thể tùy ý giày vò. Cậu nhóc mặt không cảm xúc, chăm chú nhìn Tô Từ Nhi phía sau lưng mình thông qua mặt gương, đôi mắt hơi nheo lại.

"Xoẹt" một tiếng, Tô Từ Nhi nhìn thấy một mớ tóc đen vàng xen lẫn dính trên lược vừa bị nàng giật xuống, liền chột dạ vội vàng gỡ ra, nhét vào túi áo, sau đó lo lắng kiểm tra đỉnh đầu Hoa Tập Liên, phát hiện không có mảng trọc nào quá rõ ràng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Làm mẹ kế thật không dễ dàng mà.

"Tóc của nhóc khó chải quá." Tô Từ Nhi bắt đầu đổ lỗi.

Tay chân nàng vốn đã vụng về, nếu không ra khỏi cửa thì có khi cả tuần cũng không chải tóc, tóc đuôi ngựa còn chưa biết buộc cho ngay ngắn nữa mà.

Sau khi cố gắng hết sức, cuối cùng Tô Từ Nhi cũng chải thông được mái tóc Hoa Tập Liên, túi áo cũng đầy ắp những sợi tóc bị chải đứt.

May mà Hoa Tập Liên có nhiều tóc.

Đối mặt với ánh nhìn đầy âm u của nhóc con thông qua chiếc gương nhỏ, Tô Từ Nhi vội biện minh:"Đây là kiểu tóc tỉa mỏng đang thịnh hành hiện nay!" Nói xong, Tô Từ Nhi định túm lấy tóc của cậu để buộc lên thành một đuôi ngựa cao thật đẹp, nhưng lại nhớ đến tay chân chân vụng về của mình.

Ờm. . . Bỏ qua vậy, chải thông được như thế này đã là kỳ tích rồi.

Lăn lộn một lúc lâu như vậy, Tô Từ Nhi thấy hơi đói bụng.

Mặc dù cơ thể nàng đã tịch cốc, nhưng linh hồn thì không. Ba bữa một ngày, nhân gian mỹ vị, nào là lẩu rồi gà rán với cả trà sữa, ai có thể cưỡng lại được cơ chứ?

Ít nhất là nàng không thể.

Tô Từ Nhi đem ánh mắt đặt trên thân hình nho nhỏ của Hoa Tập Liên.

Nhóc con ngồi trên chiếc ghế đẩu cũ kỹ, bắt gặp ánh mắt của Tô Từ Nhi liền nhíu mày.

Đôi môi đỏ xinh của nữ nhân khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:"Đói rồi."

Hoa Tập Liên: . . .

.

Trong phòng, một nữ nhân và một thằng nhóc, cả hai mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Cuối cùng, Hoa Tập Liên lên tiếng: "Vậy nên?"

Tô Từ Nhi chớp chớp mắt:"Nhóc đi làm chút đồ ăn cho ta được không?"

Nơi đây là ác mộng của Hoa Tập Liên, trong cơn ác mộng này, cậu sẽ phải chịu đựng cơn đói cùng cái lạnh khắc nghiệt. Dù đang mặc áo lông chồn dày cộm và bụng đầy thức ăn đi nữa, cậu vẫn luôn cảm thấy lạnh và đói, cơn ác mộng này sẽ không buông tha cậu. Vì vậy, ăn hay không ăn, mặc hay không mặc, đối với Hoa Tập Liên đều không có gì khác biệt.

Nhưng Tô Từ Nhi thì khác, nếu không ăn một bữa, nàng sẽ đói đến phát hoảng, cảm thấy nhân sinh không còn ý nghĩa gì nữa.

"Của nợ." Cậu nhóc lạnh lùng phun ra hai từ này.

Tô Từ Nhi: . . . Gì cơ?

Làm mẹ kế thật khó quá mà!

"Ta mặc kệ, ta muốn ăn!"

Hoa Tập Liên: . . .

Đối mặt với sự làm loạn vô lý của nàng, Hoa Tập Liên quyết định phớt lờ, không nghĩ tới nàng lại ra ám chiêu:"Nếu nhóc không làm đồ ăn cho ta, ta sẽ lột hết quần áo của nhóc, ném nhóc ra ngoài tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ."

Hoa Tập Liên: . . .

Tuy Hoa Tập Liên đúng là hắc liên hoa thật đấy, nhưng hắc liên hoa thì vẫn biết xấu hổ. Cậu đen mặt đẩy cửa bước ra ngoài.

Tô Từ Nhi lấy từ túi trữ vật ra một bộ chăn đệm mới, trải lên giường rồi vui vẻ hát:"Ôi bầu trời không đẹp, ta nằm lì trên giường ngủ, thế giới buồn chán, vì ta lại có thêm một của nợ~"

Hoa Tập Liên vừa bước đến cửa: . . .