Chương 44: Có Chút Đáng Tiếc.

Mặc dù Tô Từ Nhi đã đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ từ hệ thống, nhưng khi nhìn vào căn phòng phú bà vui vẻ trước mắt, nàng cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.

"Đang vui mà." Sao nàng nỡ lòng rời xa thiên đường này được đây hả?

Hệ thống: . . .

Hệ thống phiên bản không cao, trí tuệ cũng không cao, nó im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cố gắng phun ra được một câu:"Cô tự nghĩ cách đi."

Có thể có cách nào chứ? Trừ khi. . . Tô Từ Nhi đưa tay chạm vào bên hông mình. . . Ờm, kiếm Liên Hoa không có ở đây. Thật ra, kể cả có đang cầm kiếm trong tay đi nữa, dù là trong mơ, nàng vẫn không thể nào ra tay gϊếŧ người được.

"Để ta nghĩ xem."

Ưu điểm của mộng đẹp là bất cứ thứ gì nàng muốn đều sẽ xuất hiện trước mắt.

Vừa nghĩ trong đầu, trước mặt Tô Từ Nhi liền xuất hiện một chiếc giường khổng lồ, trên đó được phủ tầng lớp lớp chăn đệm dày, như kiểu giường trong cổ tích công chúa và hạt đậu vậy.

Mắt Tô Từ Nhi sáng rực lên. Nàng chẳng sợ đau lưng chút nào, nàng chỉ muốn được ngủ trên chiếc giường mềm mại này mà thôi!

Tô Từ Nhi nhào tới, vùi mình vào lớp chăn đệm siêu cấp mềm kia, sau đó hí hoáy cuộn kỹ bản thân vào trong chiếc chăn nhỏ, bắt đầu đánh một giấc mộng trong mộng.

Hệ thống: . . .

.

Căn phòng phú bà vui vẻ dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mỹ nhân đang cuộn mình ngủ say trên chiếc giường mềm.

Mái tóc đen như mực, làn da trắng tựa tuyết, không chút tì vết. Vì ngủ quá say, hai má nàng dần hiện lên sắc hồng phơn phớt, khiến cho gương mặt vốn trong trẻo lạnh lùng của nàng tăng thêm mấy phần mềm mại hồn nhiên.

Dẫn Mộng Nhân từ trong bóng tối bước ra, hắn vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn kiểm soát được Tô Từ Nhi, thế thì tình huống hiện tại là sao đây?

Dẫn Mộng Nhân hoang mang nhìn quanh.

Rất nhanh, hắn phát hiện ra có chỗ không thích hợp.

Căn phòng này đang tan rã.

Đám nam nhân đang đứng yên lặng một bên, không biết từ khi nào, gương mặt họ bắt đầu trở nên mờ nhạt, như những số liệu bị xóa bỏ, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền tan biến.

Dẫn Mộng Nhân hoảng hốt, lập tức muốn tiến tới đánh thức Tô Từ Nhi, nhưng vừa chạm vào mái tóc của nàng, "toang" một tiếng, toàn bộ căn phòng hoàn toàn vỡ tan thành từng mảnh, ngay cả chiếc giường và Tô Từ Nhi cũng tan thành vô số mảnh nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất.

Lưới Trúc Mộng đã bị phá.

.

Tô Từ Nhi chậm rãi mở mắt, cảm thấy làm một giấc này xong khiến nàng mệt mỏi vô cùng, giống như vừa chạy xong ba cây số vậy. Phải biết rằng môn thể dục của nàng chưa bao giờ đạt yêu cầu, mỗi lần đều phải nài nỉ đủ kiểu giáo viên thể dục mới chịu mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thân thể rất mệt, đầu óc cũng rất mệt, Tô Từ Nhi nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã quay trở lại khách điếm, hiện đang nằm trong phòng của mình.

Tô Từ Nhi đoán có lẽ là người dân Đàm Môn Trấn nhiệt tình nào đó đã đưa nàng về.

"Hệ thống, ta thoát khỏi lưới Trúc Mộng chưa á?"

Tô Từ Nhi vẫn không mấy yên tâm, nàng cảm thấy cái lưới Trúc Mộng kia thật sự quá mức chân thực, nói không chừng cái mà nàng nghĩ là hiện thật thực ra vẫn là mộng thì sao?

"Thoát rồi." Hệ thống trả lời rất chắc chắn, cuối cùng Tô Từ Nhi cũng thấy yên lòng.

Nàng đứng dậy, đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy tiểu nhị đang dẫn một vị đại phu đi từ góc cầu thang lên.

Tiểu nhị vừa nhìn thấy mỹ nhân, mặt liền đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói:"Ta. . . ta dẫn đại phu đến, nghe nói cô nương ngất xỉu trên phố. . ."

Quả nhiên là nàng được người dân nhiệt tình đưa về.

"Không sao." Tô Từ Nhi lạnh nhạt quay người đóng cửa, lúc đi ngang qua tiểu nhị thì nhẹ nhàng quăng lại một câu, "Chỉ là ngủ quên thôi."

Tiểu nhị: . . .

Đại phu: . . .

.

Tô Từ Nhi tìm đến căn phòng ở tầng dưới của Hoa Tập Liên.

So với căn phòng hạng khách quý mà Tô Từ Nhi ở, phòng hạng hạ đẳng của Hoa Tập Liên thực sự rất chật hẹp, ngoài một chiếc giường và một chiếc bàn chỉ đủ một người ngồi, chỉ còn lại cây gậy gỗ đặt ngang cạnh giường, chắc là để treo quần áo.

Mặc dù căn bản là thiếu niên cũng chẳng có thừa bộ quần áo nào để treo cả.

Hoa Tập Liên đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, toàn thân bết mồ hôi lạnh, trông như đang mắc kẹt trong cơn ác mộng.

"Có chút đáng tiếc." Tô Từ Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu niên, chậm rãi mở miệng.

Hệ thống hỏi:"Đáng tiếc gì vậy?"

Tô Từ Nhi mặt không biểu cảm, mắt cũng không chớp lấy một cái:"Phòng phú bà vui vẻ của ta."

Hệ thống: . . . Cái lòng hiếu kỳ chết tiệt này của nó!

Sau khi trêu chọc hệ thống ngốc nghếch một trận xong, tâm trạng của Tô Từ Nhi mới tốt lên một chút, mặc dù phần công việc này đã vượt ngoài định mức, nhưng sau khi hoàn thành sẽ có thưởng, cũng không tính là bóc lột lao động.