Chương 37: Đàn Lang.

Đương nhiên là Tang Nhu Nhu biết chuyện giữa Tô Từ Nhi và Dư Vọng Phong. Thân là nữ tử, lòng hư vinh của Tang Nhu Nhu đã phồng lên tới mức không tưởng. Nàng ta không hề cảm thấy việc mình cướp đi vị hôn phu của Tô Từ Nhi thì có gì không đúng, trái lại còn cảm thấy quá là tự hào nữa kìa.

Hơn nữa, nàng ta thật sự muốn khiến đám nữ nhân kia phải nếm trải cảm giác nam nhân của mình bị cướp mất . . .

"Đại sư tỷ, muội thật sự không biết Vọng Phong sư huynh lại như vậy đối với muội. . ."

Mặc dù Tô Từ Nhi không thích chất giọng ỏng ẹo của Tang Nhu Nhu cho lắm, thế nhưng cái kiểu nũng nịu kia đúng thật là khiến người ta khó mà từ chối được.

Đừng nói là nam nhân, ngay cả một nữ tử như nàng nghe mà còn tê hết cả gân cốt đây này.

A, cái giường này thật sự là rất rất mềm mại, có thể cho phép nàng được lăn ba vòng trên đó được hông?

"Đại sư tỷ?"

Khó quá thì hai vòng cũng được, một vòng cũng chịu luôn. . .

"Đại sư tỷ?"

Ơi? Gọi ta á hả?

Cuối cùng Tô Từ Nhi cũng chịu dời sự chú ý từ cái giường sang Tang Nhu Nhu.

Tang Nhu Nhu: . . . Nàng ta vừa luyên thuyên một đống câu chữ sặc mùi trà tới mức miệng đắng lưỡi khô, thế mà nữ nhân này một chút phản ứng cũng không có?

Tang Nhu Nhu ngồi bật dậy, đưa tay nắm lấy tay Tô Từ Nhi:"Đại sư tỷ, thật xin lỗi, đều là do muội không tốt. Muội cũng không biết vì sao mình lại bị con nhện tinh đó bắt đi. . ." Mỹ nhân rơi lệ, điềm đạm đáng yêu.

Tô Từ Nhi trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Có lẽ là do muội đẹp."

Tang Nhu Nhu: . . .Nàng ta không biết trả lời thế nào luôn.

Hơn nữa, Tô Từ Nhi tin rằng chắc hẳn Tang Nhu Nhu cũng đâu phải cố tình để bị nhện tinh bắt đâu. . . nhỉ?

Tô Từ Nhi rủ mi, thấy được đôi mắt ửng hồng của Tang Nhu Nhu.

Ờm, chắc là vậy.

"Bắt đầu điều tức thôi."

Cuối cùng, Tô Từ Nhi cũng được bò lên giường Tang Nhu Nhu như mong muốn.

Mềm quá đi ~ như đang trên mây vậy á~

Tang Nhu Nhu: . . .

.

Thân thể Tang Nhu Nhu quả thật không được khỏe, việc này liên quan đến việc nàng ta không có căn cơ vững chắc, chỉ dùng tiên thảo để nâng mình lên kỳ Luyện Khí.

Giống như một cây kẹo bông xốp mềm mại, bề ngoài nhìn có vẻ rực rỡ lộng lẫy, nhưng thực tế chỉ cần một giọt nước là đã có thể lộ ra nguyên hình.

Lúc này, Tô Từ Nhi lại một lần nữa muốn cảm ơn sự tu luyện khắc khổ của nguyên thân.

Nàng biết, việc nàng bất ngờ đột phá Kim Đan hậu kỳ vừa nãy cũng là nhờ vào phúc của nguyên thân. Nguyên thân có căn cơ vô cùng vững chắc, nghe nói ngày trước dù nàng ấy chỉ mới Trúc Cơ, thế nhưng vẫn có thể đấu với kỳ Kim Đan mà không hề rơi vào thế hạ phong.

Do đó, có thể suy đoán rằng lý do nguyên thân mãi không thể thăng cấp không phải do căn cơ, mà là do tâm cảnh.

.

Vì Tang Nhu Nhu nên mọi người chỉ có thể quyết định ở lại Đàm Môn Trấn thêm mấy ngày. . .

Hang Mỹ Nhân đã bị phá hủy, Đàm Môn Trấn lại trở về vẻ yên bình như xưa.

Tô Từ Nhi cảm thấy chán như con gián, quyết định xách theo Hoa Tập Liên tìm tòi nghiên cứu ẩm thực Đàm Môn Trấn.

Đàm Môn Trấn đậm nét cổ kính, trái phải hai bên đường đều là những món ăn phong phú hoàn toàn làm thủ công, không chất bảo quản, không màu nhân tạo.

Đối mặt với vô số món ngon, phú bà Tô Từ Nhi đã mua và cũng đã tự mình thưởng thức rất nhiều.

"Thân thể tiểu sư muội không khỏe, cần ăn nhiều đồ ngon bồi bổ." Tô Từ Nhi đường hoàng nói.

Hoa Tập Liên: . . .

Tang Nhu Nhu còn đang nằm trong khách điếm: . . .

"Đàn lang~" Bỗng nhiên, một giọng nữ thu hút sự chú ý của Tô Từ Nhi. Nàng quay đầu lại, thấy một phụ nhân mang bầu xách một giỏ tre, đi về phía nam nhân thanh tú đang ngồi trước sạp hàng nhỏ.

Nam nhân kia có dáng dấp nhã nhặn, khí chất ôn hòa, đầy vẻ thư sinh. Nếu đến gần thêm chút nữa, còn có thể ngửi thấy hương thảo dược nhàn nhạt từ trên người hắn.

Phụ nhân đặt giỏ tre xuống, nam nhân kia dịu dàng nhìn nàng ta, chuẩn bị mở nắp dùng cơm trưa, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, sắc mặt đại biến:"Nhện! A a a a a nhện! Giẫm chết nó! Giẫm chết nó!”

Phụ nhân lập tức tháo giày ra "bốp bốp" hai phát đập chết con nhện nhỏ kia, rồi nói một cách bất đắc dĩ:"Đàn lang, chỉ là một con nhện nhỏ mà thôi, sao chàng lại sợ đến thế?”

Nam nhân vẫn chưa hoàn hồn, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Tô Từ Nhi nhìn thấy sạp hàng trước mặt nam nhân đầy những lá thư và bài thơ hắn viết cho người khác.

Chữ viết thanh thoát, đẹp giống như là những chữ mẫu nàng từng luyện khi còn nhỏ.

Nàng thấy được bài thơ ấy:

"Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong

Họa lâu tây bạn quế đường đông

Thân vô thái phượng song phi dực

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông. . ." Thanh âm sắc bén và khàn đυ.c kia cất lên văng vẳng trong đầu Tô Từ Nhi.

Những gì bạn cho là cả một đời, có lẽ chỉ là một cơn ác mộng, một trận tai ương trong mắt người khác.

"Đi thôi." Tô Từ Nhi quay người rời đi, cách sạp hàng kia càng lúc càng xa, thanh âm trong đầu nàng cũng dần mỗi lúc một nhẹ.

.

Lúc đầu Tô Từ Nhi định dùng chuyển phát nhanh Tu Chân để gửi cỏ Bách Nhật về trước, nhưng kể từ khi nghe nói gần đây dịch vụ chuyển phát nhanh Tu Chân liên tục gặp sự cố bị cướp hàng, nàng liền từ bỏ ý định đó.

“Dưa muối ta gửi về cho mẹ cũng bị cướp mất.”

“Đừng nói nữa, cỏ đuôi chó ta gửi cho đạo lữ cũng bị cướp luôn!”

Đàm Môn Trấn tuy chỉ là một trấn nhỏ, thế nhưng dịch vụ chuyển phát nhanh Tu Chân đều đã thâm nhập tới từng hang cùng ngõ hẻm ở thế giới này, ngay cả Ma Giới cũng thầu luôn.

Tô Từ Nhi ở lại đây ba ngày, nghe thấy nhiều nhất chính là mấy vụ cướp hàng chuyển phát.

Mấy gói hàng bị cướp này tình cờ đều là đủ loại thực vật, mà thủ phạm cướp hàng cũng tình cờ đều là người của Ma Giới.

Việc này khiến Tô Từ Nhi không thể không hoài nghi, người Ma Giới dường như đang nhắm vào cỏ Bách Nhật.

Bởi vì trước khi khởi hành, Thanh Linh Chân Nhân đã từng nói, lúc y lấy cỏ Thành Tiên đã thụ thương, mà Ma Tôn kia cũng không khá hơn là bao.

Thanh Linh Chân Nhân cần cỏ Bách Nhật, Ma Tôn cũng cần cỏ Bách Nhật.