Chưa đến được hang Mỹ Nhân mà đã gặp phải trở ngại lớn như vậy, ai nấy đều có chút tiu nghỉu đi.
Dư Vọng Phong với tư cách là người lớn tuổi nhất trong đám, tiến đến nói với Tô Từ Nhi: "Nhất định ta phải cứu được Nhu Nhu, muội ấy là tiểu sư muội của nàng, không phải nàng sẽ thấy chết mà không cứu chứ? Rõ ràng nàng vừa nói nếu bất kỳ ai ở Tiểu Linh Sơn gặp phải hiểm nguy cũng sẽ không bỏ mặc mà."
Tô Từ Nhi: . . . Đúng là nàng có nói như vậy thật.
Thiếu nữ thở dài:"Ngươi tính sao?"
"Để các đệ tử pháp lực yếu quay về khách điếm trước, ta và nàng cùng vào hang Mỹ Nhân cứu Nhu Nhu."
Đây quả thực là cách giảm thiểu tối đa tổn thất nhất rồi, nhưng đổi lại nguy hiểm mà hai người bọn họ phải nhận cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Tô Từ Nhi không khỏi lén quan sát Dư Vọng Phong.
Dựa theo hào quang nữ chủ của Tang Nhu Nhu và cả bối cảnh có hệ thống hậu thuẫn, khả năng cao nếu mà hơn phách của hắn có bị đánh bay đi nữa thì cũng chưa chắc nàng ta sẽ gặp nguy hiểm gì.
Mặc dù Tô Từ Nhi không mấy nhiệt tình trong việc cứu Tang Nhu Nhu, nhưng cỏ Bách Nhật là thứ mà nàng nhất định phải có được.
“Ừm.” Tô Từ Nhi khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Bên kia, Dương Viêm Long nghe được đối thoại của hai người, liền nắm chặt kiếm Xích Viêm trong tay:“Ta cũng muốn đi cùng đại sư tỷ.”
Ngoan!
Tô Từ Nhi tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh lùng mà gật đầu, rồi đột nhiên chuyển ánh mắt về phía Hoa Tập Liên.
Mọi người đang tụ họp kể lại cảnh tượng kinh hoàng và an ủi lẫn nhau, chỉ có Hoa Tập Liên đứng dưới gốc cây, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ, ngẩn ngơ một mình.
Bị dọa đến choáng rồi sao?
Nam chủ thì cũng chỉ thế mà thôi.
Tô Từ Nhi không thể nhịn được khẽ nhếch môi một chút, rồi gọi Hoa Tập Liên: “Ngươi cũng đi cùng.”
Thiếu niên ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Từ Nhi, đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy mỉa mai của nàng.
Tô Từ Nhi không thích chàng, điều này chàng đã biết rõ từ lâu. Nhưng đến giờ phút này đây, Hoa Tập Liên mới càng cảm nhận rõ rệt sự ác ý của nàng.
Một đệ tử vừa mới đột phá kỳ Luyện Khí, lẽ ra nên ở lại khách điếm để trông coi, nhưng Tô Từ Nhi lại đặc biệt chỉ định chàng cùng theo vào hang Mỹ Nhân.
Nàng ta muốn chàng chết.
Suy nghĩ này cứ vang vọng trong tâm trí Hoa Tập Liên ngày càng rõ ràng.
.
Các đệ tử từ kỳ Trúc Cơ trở lên đều phải theo chân Dư Vọng Phong và Tô Từ Nhi tiến vào hang Mỹ Nhân, còn các đệ tử kỳ Luyện Khí thì được quay về khách điếm trông coi, ngoại trừ Hoa Tập Liên.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta xuất phát."
Sau khi xác định xong danh sách người đi theo, Dư Vọng Phong vẫn làm đội trưởng, tiếp tục ra lệnh.
Tô Từ Nhi đứng dưới gốc cây với dáng vẻ của một thiếu nữ lạnh lùng ít nói, mắt nhìn chằm chằm đám nhện nhỏ bị giẫm chết dưới chân.
Lúc đầu nhìn thấy thì có hơi kinh tởm thật, nhưng giờ nhìn lại, tự dưng thấy cũng cưng cưng. Có lẽ là do nàng đã giằng co lâu như vậy mà vẫn chưa ăn uống gì, mấy bé nhện béo bụ bẫm trông cứ như thể đang mời gọi...
Dương Viêm Long nhìn thấy đại sư tỷ nhà mình đang mặt không biểu cảm tập trung nhìn đám nhện nhỏ, nghĩ rằng chắc hẳn là đại sư tỷ đang phân tích nguồn gốc của đám nhện này.
Đứng cạnh Dương Viêm Long là Hoa Tập Liên, với khả năng thính giác tuyệt vời, chàng có thể nghe rõ ràng những lời lẩm bẩm của Tô Từ Nhi: "Kho tàu? Nướng? Hay là luộc chấm mắm nhỉ?"
Hoa Tập Liên: . . .