Cuối cùng Tô Từ Nhi vẫn không ăn được điểm tâm sáng ngày mai, thậm chí ngay cả bữa trưa và bữa tối cũng không luôn.
Bởi vì Tang Nhu Nhu mất tích.
An phận một chút dùm nàng không được hả trời?
Dư Vọng Phong từ bên ngoài trở về, trên gương mặt ôn nhuận tuấn lãng ướt đẫm mồ hôi, hắn nắm Trường Phong Kiếm trên tay, vội vã tìm đến Tô Từ Nhi.
Khi đó, Tô Từ Nhi còn đang nằm trên giường đọc thoại bản, đang tới đoạn kịch tính, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đến gần, theo phản xạ cất thoại bản lại rồi ngồi bật dậy, còn chưa kịp ngồi vững, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Mặc dù nàng không có thói quen tiện tay khóa cửa, nhưng là một người trưởng thành, đã vậy còn là nam nhân, lúc tới trước phòng phái nữ không phải nên lịch sự gõ cửa rồi đợi được cho phép mới tiến vào sao?
Tô Từ Nhi vừa mới tắm xong, mặc dù nàng có thể sử dụng thuật thanh tẩy, nhưng là một người phương nam có thói quen tắm rửa mỗi ngày thì thuật thanh tẩy sao mà dễ chịu bằng tắm được.
Trên chiếc giường cổ điển làm bằng gỗ, rèm trắng rủ xuống một cách mềm mại tinh tế, thiếu nữ ngồi đó, khoác trên người mình áo ngủ chuyên dụng của riêng mình, áo trắng cổ chữ V làm từ tơ lụa, buộc hờ bằng hai sợi dây đai, để lộ một đoạn bắp chân trắng nõn cùng xương quai xanh tuyệt đẹp.
Tóc đen xõa tung, mềm mại như tơ, vẻ mặt lúc xoay đầu nhìn về phía Dư Vọng Phong còn có chút mờ mịt và hơi tức giận.
Mỹ nữ tóc đen dài kết hợp với vẻ đẹp thanh thuần là thứ mà nam nhân nào cũng không cưỡng lại được, Dư Vọng Phong cũng không ngoại lệ.
Dư Vọng Phong ngẩn người, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Từ Nhi tầm mười mấy giây, cho đến khi Tô Từ Nhi cau mày lên tiếng:"Ra ngoài."
Mỹ nhân nhíu mày trông vẫn cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là dáng vẻ một tay còn đang giữ chặt cổ áo, càng làm tăng thêm vẻ yểu điệu.
Từ trước đến giờ, Dư Vọng Phong chưa từng nhìn thấy một Tô Từ Nhi như vậy, hắn cũng không hiểu trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết ngoan ngoãn quay người đóng cửa bước ra ngoài, sau đó tựa lưng vào trước cửa phòng, hầu kết nhấp nhô.
Trong phòng, Tô Từ Nhi nhanh chóng thay quần áo, sau đó mở cửa phòng, thấy Dư Vọng Phong còn ngơ ngác đứng ở đó.
"Chuyện gì?" Tiếng nói lãnh đạm của thiếu nữ vang lên từ phía sau, Dư Vọng Phong cấp tốc quay người mở miệng nói: "Không tìm thấy Nhu Nhu."
"Ừm." Cho nên?
Tô Từ Nhi ngước mắt nhìn về phía Dư Vọng Phong, đôi con ngươi màu hổ phách nhạt nhuộm bởi một tầng ánh trăng lung linh.
Bởi vì vị trí hai người đứng có hơi gần, vậy nên Dư Vọng Phong có thể ngửi được rõ ràng hương thơm thoang thoảng trên người thiếu nữ. Tựa như lan, nhưng lại không lạnh như lan, ngọt hơn một chút, dịu hơn một chút...
"Nói."
Thiếu nữ mất kiên nhẫn khẽ mở môi mỏng, thanh âm lãnh đạm kia triệt để khiến Dư Vọng Phong tỉnh táo lại.
"Ta và Nhu Nhu có kết nhân duyên, ta biết muội ấy ở đâu." Nhắc đến Tang Nhu Nhu, Dư Vọng Phong mới lấy lại tinh thần tự trong đống suy nghĩ lung tung, hắn cố gắng dứt ánh mắt còn đang đặt trên người Tô Từ Nhi ra.
Tô Từ Nhi: ? ? ?
"Nàng mau cùng ta đi cứu muội ấy."
Tô Từ Nhi: ... Dựa vào đâu mà ngươi chắc chắn ta sẽ đi cứu người với ngươi?
Tô Từ Nhi không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã biểu hiện hết thảy.
Dư Vọng Phong quýnh lên, mặt đỏ bừng lên, nóng nảy mắng mỏ Tô Từ Nhi, vừa giống như là đang tức giận, lại giống như là đang che giấu hay phát tiết gì đó:"Sao nàng có thể ác độc như thế? Nhu Nhu sống chết không rõ, muội ấy là tiểu sư muội của nàng, không phải nàng nên cùng ta đi cứu muội ấy sao?"
Tô Từ Nhi: ... Cái mũ thánh mẫu này cũng thật lớn.
Tô Từ Nhi nhịn xuống xúc động muốn ngoáy lỗ tai một cái, nếu như nguyên thân còn ở đây, nói không chừng sẽ tức tới mức phi thăng luôn nhỉ?
"Nàng ta đâu rồi?" Chịu không nổi Dư Vọng Phong lải nhải, Tô Từ Nhi đành phải nhíu mi hỏi một câu vu vơ.
Dư Vọng Phong giơ ngón áp út lên, sau đó thần sắc nghiêm trọng nói: "Trên núi, trong một huyệt động nào đó."
Tô Từ Nhi vô thức liếc nhìn ngón tay Dư Vọng Phong.
Chuẩn vậy luôn hả? Kết nhân duyên này còn kiêm luôn cả chức năng định vị? Định vị có khi còn không xịn vậy á.
"Ta còn tìm thấy cái này." Dư Vọng Phong lấy từ trong túi trữ vật ra một đống thứ.
Tô Từ Nhi nghiêng đầu nhìn qua, lập tức cảm thấy muốn nôn.
Trong tay Dư Vọng Phong là thứ gì đó óng ánh trong suốt, mảnh dài như là kẹo râu rồng, nhưng khác ở chỗ là nó còn đang ngọ nguậy, giống một đám giun trắng bu vào một chỗ, chen chúc uốn éo trong lòng bàn tay Dư Vọng Phong.
Ọe...
Tô Từ Nhi cảm thấy toàn thân không thoải mái, lập tức tránh xa Dư Vọng Phong, chẳng qua mặt ngoài nàng vẫn như cũ trưng lên một bộ dáng cao lãnh không thể xâm phạm, dường như chỉ đơn giản là ghét bỏ mấy thứ bẩn thỉu ấy mà thôi.
Dư Vọng Phong biết tính tình của nguyên thân, nàng thích sạch sẽ, không muốn dính tới nhất là mấy loại yêu vật trông ô uế kia. Lúc trước bọn họ cùng nhau làm nhiệm vụ, nàng vẫn luôn cách xa mấy thứ kia, những lúc ấy Dư Vọng Phong sẽ thừa cơ thể hiện khí khái nam tử của bản thân.
Cũng chỉ khi ấy, hắn mới có thể cảm giác được chút ỷ lại đối với hắn trên người thiếu nữ.
Đột nhiên nhớ đến đoạn thời gian khi trước, biểu cảm của Dư Vọng Phong trở nên có chút kỳ quái, hắn chăm chú nhìn vào mấy vật kia, rồi một lần nữa nhét lại vào trong túi trữ vật, sau đó nói: "Giống như loại tơ nào đó vậy."