"Đây là tiểu sư muội của ta." Lục Trác Ngọc đưa chiếc lò sưởi tay cho Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh đã lạnh đến mức tay chân tê buốt. Nàng cúi đầu ôm lấy chiếc lò sưởi trong tay, ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, thanh khiết của hoa mai.
Xuyên qua phần chạm rỗng trên bề mặt của chiếc lò sưởi, nàng có thể thấy bánh hương hình hoa mai bên trong vẫn chưa cháy hết.
Vẻ đẹp của Tô Ninh Anh cũng khá nổi tiếng trong giới tu chân. Mặc dù nàng không hiểu vì sao vẻ đẹp của một người vốn chỉ ở trong nhà như mình lại được truyền ra ngoài, nhưng sự thật là theo bảng xếp hạng về nhan sắc, nàng đứng thứ hai.
Đương nhiên, trong bảng xếp hạng đó có bao nhiêu phần là vì nể mặt núi Côn Luân thì nàng cũng không rõ.
Tuy nhiên, từ ánh mắt nhìn chăm chú của Cố Nhất Thanh, nàng đoán rằng bảng xếp hạng này có lẽ cũng khá chính xác.
"Quả nhiên lời đồn không sai." Cố Nhất Thanh lịch sự khen ngợi một câu, sau đó ngồi quỳ ở vị trí cách xa Tô Ninh Anh, thể hiện đúng phong thái quân tử.
Cố Nhất Thanh có linh thạch trên người, linh khí xung quanh đủ để giúp hắn giữ ấm trong mùa đông lạnh giá nên tỳ nữ không đưa chiếc lò sưởi thứ hai cho hắn, mà lại đưa cho Lục Trác Ngọc.
Cố Nhất Thanh nhìn Lục Trác Ngọc nhận lấy chiếc lò sưởi kia, cho vào trong tay áo, trông chẳng khác gì một phế nhân không có chút linh khí nào.
Cố Nhất Thanh bưng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, che lại nụ cười trên khóe môi.
Lục Trác Ngọc luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại phải dựa vào lò sưởi để giữ ấm như một phế nhân. Trong lòng Cố Nhất Thanh dâng lên một niềm vui kỳ lạ.
Ở phía bên kia, Tô “phế nhân” Ninh Anh ôm chiếc lò sưởi ấm áp trong lòng, lặng lẽ thở dài, cảm giác cuối cùng cũng sống lại.
Đây mới là cuộc sống của con người.
Nàng lại lăn mình sang bên cạnh một chút, đột nhiên cảm thấy có một luồng hơi lạnh ập tới.
Sau khi lên xe ngựa ấm áp, nàng cảm giác được trên người Lục Trác Ngọc còn lạnh hơn.
Sao hắn cầm lò sưởi rồi mà vẫn lạnh như vậy, hắn là tủ lạnh chuyển thế à!
Hai tỳ nữ trông trẻ trung, xinh đẹp và chu đáo. Ngoài việc vừa bước lên xe đã nhanh nhẹn đưa lò sưởi tay cho mọi người, các nàng còn cẩn thận dọn ra một hộp đựng thức ăn.
Hộp đựng thức ăn trông sang trọng và quý phái, gồm năm tầng, mỗi tầng đều có diện tích khá lớn, lớn đến nỗi không thể đặt lên bàn, đành phải để dưới sàn xe.
Có lẽ hộp thức ăn này là một loại linh khí, bởi khi tầng trên cùng được mở ra, bên trong hiện ra những chiếc bánh nóng hổi bốc khói, trông như vừa mới ra lò, nhảy múa trước mắt Tô Ninh Anh.
Một tỳ nữ dùng chiếc kẹp hình hoa mai xinh xắn, lấy một miếng bánh ra, đặt vào đĩa ngọc trắng nhỏ, cẩn thận cắm thêm một chiếc xiên hình hoa mai rồi hai tay dâng lên cho Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh bắt chước dáng ngồi quỳ của Lục Trác Ngọc trên đệm mềm, nàng lưu luyến đặt lò sưởi tay xuống bên cạnh rồi nhận lấy đĩa bánh, chăm chú nhìn điểm tâm trên đó.
Đó là một miếng bánh hình hoa đào màu hồng nhạt, được làm thủ công, khi cúi đầu lại gần, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa đào.
Tô Ninh Anh cầm xiên nhấc miếng điểm tâm lên, cắn một miếng nhỏ.
Bánh mềm mịn, thơm ngọt, với lớp vỏ mỏng, bên trong là nhân đậu đỏ nghiền nhuyễn mịn như cát.
Không quá ngọt hay ngấy, vừa vặn hoàn hảo.
Khi Tô Ninh Anh vừa ăn xong một miếng, tỳ nữ bên cạnh đã mang đến cho nàng một miếng bánh màu xanh đậm.
Thật là hào phóng.
Tô Ninh Anh nhận lấy, cắn thử một miếng.
Là bánh đậu xanh?
Trong lúc Tô Ninh Anh đang mải mê thưởng thức, Cố Nhất Thanh và Lục Trác Ngọc cũng bắt đầu cuộc trò chuyện lâu ngày gặp lại của hai huynh đệ.
Cố Nhất Thanh đeo một mảnh vải đen trên cánh tay, không có họa tiết gì. Đây là một phong tục, khi trong nhà có người qua đời, người thân sẽ đeo vật này trên người. Thông thường đeo khoảng ba đến năm ngày, người thân cận nhất có thể đeo đến mười ngày nửa tháng.
Dựa theo thời gian qua đời của cha vợ Cố Nhất Thanh, mảnh vải đen này đã được đeo hơn một tháng rồi. Người không biết sẽ nghĩ rằng hắn rất hiếu thảo, nhưng những ai biết chuyện thì sẽ hiểu hắn đang giả vờ đến mức nào.
"Hai tháng trước, trong Bành Thành xuất hiện một con ma thú, thích hoành hành vào ban đêm, gây thương tích cho vô số người. Lão thành chủ vì giữ được lòng dân mà dẫn người vây bắt, nhưng không ngờ..."
Phần sau không cần nói, chỉ cần nhìn biểu cảm vô cùng bi thương của Cố Nhất Thanh cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Sức khỏe của Du Nhi vốn dĩ đã không tốt, nghe tin này thì lập tức ngã bệnh. Ta vừa phải chăm sóc Du Nhi, vừa dẫn người đi bao vây tiêu diệt yêu thú, hơn nữa lão thành chủ đột ngột qua đời, công việc trong thành chồng chất khiến ta không cách nào phân thân."
Lục Trác Ngọc yên tĩnh ngồi nghe Cố Nhất Thanh nói, sống lưng thẳng tắp, dung mạo và phong thái vẫn cao quý xuất chúng như mọi khi, đến mức hai tỳ nữ cũng không nhịn được thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.
Nghe xong lời của Cố Nhất Thanh, Lục Trác Ngọc khẽ cúi mắt, đáp lại một câu: "Nén bi thương."