Trên tay Tô Ninh Anh lấm lem bùn đất, tiện thể dùng nước giếng để rửa tay.
Nhà nàng hồi xưa cũng có một cái giếng, vào mùa đông thì nước giếng ấm hơn nước máy, nhưng cũng không ấm được bao nhiêu.
Cơ thể này quá yếu, rửa tay bằng nước giếng xong, các ngón tay của nàng bị lạnh đến cứng ngắc.
"Anh Anh?"
Thúc giục thúc giục thúc giục, đang gọi hồn sao!
"Đến đây, đại sư huynh."
Tô Ninh Anh lạnh đến run rẩy, vội vã chạy vài bước tới cửa phòng bên trái, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cửa không khóa.
Ai mà đi tắm lại không khóa cửa nha! Đây chẳng phải là mời sói vào nhà, không đúng, là bắt ba ba trong rọ, cũng không đúng, nói chung là không bình thường.
Tô Ninh Anh đứng ở cửa không nhúc nhích.
"Anh Anh?" Lục Trác Ngọc lại gọi thêm lần nữa.
Tô Ninh Anh thò nửa cái đầu vào, ngó nghiêng xung quanh phòng. Phòng không lớn lắm, phía sau một tấm bình phong có một thùng gỗ, Lục Trác Ngọc đang tắm bên trong. Hơi nước bốc lên mờ mịt, tấm bình phong mỏng và xuyên thấu, có thể thấy được đường nét cơ thể của Lục Trác Ngọc.
Tất nhiên, hầu hết các bộ phận đều bị thùng gỗ che khuất.
Xét theo phương hướng tắm gội của Lục Trác Ngọc, chắc là hắn không nhìn thấy lúc nãy nàng đang làm gì.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Lục Trác Ngọc hơi nghiêng đầu: "Anh Anh? Quần áo ở trong tủ."
Trong phòng chỉ có một cái tủ quần áo, tầm mắt của Tô Ninh Anh lướt qua tủ quần áo, rồi lại nhìn Lục Trác Ngọc.
Không phải là bẫy chứ?
Chắc là không đâu, với sức mạnh của Lục Trác Ngọc, hắn không cần phải bày trò với nàng.
Nếu Lục Trác Ngọc muốn nàng chết vào canh ba, thì nàng chẳng sống nổi đến canh hai, vì có khi nàng đã bị hù chết trước rồi.
Tô Ninh Anh đẩy cửa bước vào phòng.
Tủ quần áo nằm ngay cạnh tấm bình phong, hình bóng của Lục Trác Ngọc hiện lên rõ ràng hơn qua tấm bình phong.
Hắn đang duỗi cổ, phía dưới lót một chiếc khăn, mái tóc đen dài uốn lượn trong thùng tắm. Mặc dù vẻ ngoài của Lục Trác Ngọc là kiểu tuấn tú, thoát tục như một vị tiên, toát lên sự cao quý không thể xâm phạm, nhưng lúc này, trên người Lục Trác Ngọc lại lộ ra một cảm giác mềm yếu không phòng bị.
Giống như một vị tiên đã mất đi thần lực, sa đọa xuống trần gian, khiến người ta muốn chiếm đoạt.
May mà Tô Ninh Anh biết rằng đây chỉ là vẻ ngoài, nàng hiểu rõ hơn ai hết về bản chất vô tình vô nghĩa của Lục Trác Ngọc ẩn sau túi da trông vô hại này.
Tô Ninh Anh mở tủ quần áo, thấy bên trong treo vài bộ quần áo đơn giản, không có gì khác ngoài một chiếc túi càn khôn treo trên đai lưng.
Chiếc túi càn khôn mà Lục Trác Ngọc dùng là do núi Côn Luân phát, giống như cặp sách mà trường học phát cho học sinh, trên đó còn có logo của núi Côn Luân, thoạt nhìn có chút cũ.
Bên trong tủ quần áo có một thanh gỗ ngang dùng để treo quần áo, và đai lưng được treo trên thanh ngang này.
Chiếc túi càn khôn treo lủng lẳng trên đai lưng, khi vừa mở cửa tủ ra, nó hiện ra ngay trước mắt nàng, như thể đây là một Hồng Môn Yến được chuẩn bị dành riêng cho nàng vậy.
Không gian xung quanh dường như đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tô Ninh Anh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lục Trác Ngọc và tiếng nước khe khẽ.
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Trác Ngọc.
Tấm bình phong là loại có thể gấp lại, từ khe hở của các nếp gấp, nàng có thể thấy một phần khung cảnh thật.
Do đứng gần, Tô Ninh Anh có thể nhìn qua khe hở và thấy nam nhân nhắm hai mắt lại, đường cong hầu kết nổi bật trong làn sương trắng mờ.
Lục Trác Ngọc rất gầy, nhưng là kiểu gầy có sức mạnh. Làn da trắng nhợt của hắn ướt đẫm nước, từng giọt nước tích tụ nơi xương quai xanh, thoạt nhìn thật sự có thể nuôi cá trên đó.
Thật ghen tỵ, nhưng nàng không nói ra.
Tô Ninh Anh nhấc bộ quần áo của Lục Trác Ngọc, treo chúng lên tấm bình phong.
Sau khi làm xong, nàng đột nhiên nghĩ đến một điều, trong phòng này vốn chỉ có một mình Lục Trác Ngọc, hắn không thể tự mình ra lấy quần áo sao? Dù gì cũng chỉ có mình hắn thôi mà?
Như thể nghe thấy lời phàn nàn trong lòng Tô Ninh Anh, Lục Trác Ngọc đưa tay đỡ trán: "Ta không đóng cửa sổ và cửa ra vào."
Tô Ninh Anh lập tức hưởng ứng: "Không đóng cửa thật là có chút nguy hiểm."
Nguy hiểm chỗ nào? Một đại nam nhân như ngươi còn sợ có người mơ ước ngươi sao?
"Anh Anh, khi ra ngoài giúp ta đóng cửa sổ và cửa ra vào."
Ta là mẹ ngươi chắc?
"Được, đại sư huynh, huynh cứ từ từ tắm, đừng để bị cảm lạnh."
Tô Ninh Anh à, ngươi thật là càng ngày càng dối trá.