Trên hộp đồ ăn mà Cố Nhất Thanh mang đến, tầng trên đặt nửa miếng ngọc bội, phía dưới giấu một túi càn khôn, bên trong chứa đầy linh thạch giả với đủ loại cấp bậc.
Trước khi tận thế bắt đầu, tuy linh thạch giả có tồn tại nhưng cũng không nhiều lắm, vì trên thị trường không thiếu linh thạch, chỉ có những loại cấp cao hơn mới hiếm và có người làm giả.
Sau khi tận thế xảy ra, bất kể là linh thạch cấp thấp hay cấp cao, số lượng linh thạch giả bắt đầu lưu hành rộng rãi trên thị trường. Những người tu chân lo sợ đã điên cuồng tích trữ linh thạch trước tận thế, gần như dốc hết toàn bộ gia sản, nhưng phần lớn đều mua phải đồ giả.
Trong tình trạng càng sợ hãi càng điên cuồng, doanh số linh thạch giả tăng vọt.
Tô Ninh Anh dùng chiếc đũa gẩy gẩy túi càn khôn này.
Túi càn khôn cũng có nhiều kích cỡ khác nhau, giống như của Côn Luân thì lớn hơn, vì dù sao cũng là một môn phái lớn. Nhưng nhìn từ bên ngoài, túi càn khôn chỉ nhỏ bằng bàn tay, bên trong lại chứa được rất nhiều thứ, khá giống với dị năng không gian trong các tiểu thuyết tận thế hiện đại.
Kể từ khi linh khí trong giới tu chân biến mất, chỉ có một số pháp khí không cần linh khí mới còn sử dụng được, trong đó có túi càn khôn phổ biến này.
Nàng chắc chắn sẽ không đổi túi, thậm chí chỉ cầm lên thôi nàng cũng thấy ghê tởm rồi.
Trước tiên xử lý miếng ngọc bội này đã.
Tô Ninh Anh vốn định dùng nó để đổi chút linh thạch, nhưng nhìn qua miếng ngọc có dáng vẻ thô sơ, kém giá trị, lại gặp thời kỳ tận thế thì càng không đáng giá.
Hừ, đen đủi, chôn đi cho rồi.
Tô Ninh Anh dùng khăn lót tay, cầm lấy hộp đồ ăn, bước ra khỏi phòng chính. Đi loanh quanh một lúc, nàng nhìn thấy bên cạnh phòng khách của Lục Trác Ngọc có một rừng trúc nhỏ.
Nàng liếc nhìn về phía phòng của Lục Trác Ngọc một chút, cửa sổ thủy tinh trong suốt tỏa ra ánh sáng vào buổi tối, hơn hẳn cửa sổ vải bình thường. Lục Trác Ngọc thường đi ngủ sớm, rất chú trọng dưỡng sinh. Tất nhiên, việc ngủ sớm và ngủ được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ cửa sổ, dựa theo thời gian này, rõ ràng là nam nhân còn chưa ngủ, cũng không biết đang làm gì bên trong.
Để tránh gây hiểu lầm, Tô Ninh Anh vẫn quyết định làm lén lút một chút.
Nàng nhẹ nhàng đi đến cạnh rừng trúc, tìm kiếm xung quanh và thấy một cục đá phẳng, thoạt nhìn có thể dùng làm xẻng. Nàng nắm cục đá phẳng đó, ngồi xổm xuống và bắt đầu hự hự đào một cái hố, sau đó ném cả hai miếng ngọc bội vào.
Hố khá nông, dù sao thì thân thể yếu ớt của nàng chỉ cần đi nhanh một chút là đã chóng mặt, việc ngồi xổm đào hố thế này cũng là giỏi lắm rồi.
Tô Ninh Anh đứng lên, cảm thấy hơi choáng váng.
Cơ thể quá yếu, chắc phải ăn thêm chút bánh có linh thảo để bồi bổ.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, nàng cảm thấy ổn hơn, liền dùng chân đẩy đất lên, sau đó giẫm mạnh vài cái.
Hoàn hảo.
Còn một cái túi càn khôn nữa.
Tô Ninh Anh nhìn vào cái túi càn khôn còn lại trong hộp đồ ăn, định đào thêm một cái hố sâu hơn để chôn nó, thì đột nhiên từ trong phòng của Lục Trác Ngọc vang lên tiếng gọi nàng: "Anh Anh?"
Tô Ninh Anh theo bản năng giật mình, phản ứng y như chó nghe thấy tiếng chuông của hiện tượng Pavlov(*) vậy. Giờ nghe thấy tiếng của Lục Trác Ngọc chẳng khác nào bị Diêm Vương điểm danh, nhất là khi nàng còn đang có chút chột dạ.
Hiện tượng Pavlov(*): Phản xạ có điều kiện.
Không phải chứ, nàng có gì mà chột dạ? Nàng đâu làm gì sai, những chuyện xấu xa kỳ quặc trong cốt truyện gốc đều do nguyên chủ làm mà.
Tô Ninh Anh đột nhiên cảm thấy cổ mình đau nhức, có thể không đau sao, gánh vác cái "nồi" to thế này, cột sống cũng sắp gãy luôn rồi.
Diêm Vương hỏi nàng: Sao ngươi đến đây?
Nàng trả lời: Ta không biết, nghe tiếng "Anh Anh, Anh Anh" là đến rồi.
Tô Ninh Anh còn chưa kịp giấu đồ, nàng đã thấy một bàn tay vươn ra từ khe cửa sổ phía bên.
Bàn tay đó dính nước, đặt lên mép cửa sổ, những giọt nước nhỏ tí tách từ đầu ngón tay rơi xuống, mang theo làn hơi nước nhè nhẹ.
Thật lòng mà nói, mặc dù bàn tay này rất đẹp, nhưng giữa đêm khuya thế này thì có chút dọa người.
"Anh Anh, có thể vào phòng lấy cho ta bộ quần áo trong tủ được không?" Cửa sổ chỉ mở một khe nhỏ, luồng hơi nước trắng tràn ra, giọng nói của Lục Trác Ngọc mang theo cảm giác lười biếng hiếm thấy, còn có chút… Quyến rũ kỳ lạ.
Giọng nói này mà lên mạng làm phát thanh viên thì nói không chừng kiếm được cả căn biệt thự ven biển nhờ phiếu tình yêu luôn nhỉ?
May mà nàng chỉ là một NPC không có tuyến tình cảm.
Tô Ninh Anh nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay, rồi lại nhìn khe cửa hẹp vừa hé ra. Nghĩ một chút, nàng quay đầu nhìn cái giếng nhỏ trong sân, sau đó mở nắp giếng và ném túi càn khôn vào đó.
Hừ, sớm nhìn thấy cái giếng này thì nàng đã không cần đào mệt đến vậy.