"Lúc đó ta chỉ hận bản thân mình không xứng với Tô cô nương." Trên khuôn mặt của Cố Nhất Thanh lộ ra vẻ hối hận, hắn nắm chặt tay: "Thực ra giữa ta và Lương Thiến Du không có tình cảm, ta cưới nàng ấy chỉ vì muốn quên đi cô nương."
Tô Ninh Anh: ...
Nàng vẫn luôn nghĩ miếng ngọc bội này là báu vật gia truyền hoặc là một linh khí thượng phẩm của nguyên chủ, không ngờ nó lại là tín vật đính ước giữa nguyên chủ và Cố Nhất Thanh.
Lục Trác Ngọc cầm linh thạch, đứng trên mái hiên.
Ánh mắt hắn nhìn xuống, thấy Cố Nhất Thanh bước ra từ căn phòng của Tô Ninh Anh.
Khi Tô Ninh Anh mười lăm tuổi, vào lễ cập kê năm ấy, chưởng môn Côn Luân đã chuẩn bị một buổi lễ trang trọng cho ái nữ.
Vì cơ thể yếu ớt, Tô Ninh Anh không thể chịu được gió, nên nàng đeo khăn che mặt và chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Đa số mọi người vẫn mong được chiêm ngưỡng dung nhan của vị mỹ nhân đẹp thứ hai trong giới tu chân, nhưng không ngờ nàng lại không lộ mặt. Do đó, sự nghi ngờ về nhan sắc của vị mỹ nhân này lại càng tăng thêm một ít.
Nhưng đó không phải là điểm chính.
Ngày hôm đó, Cố Nhất Thanh với tư cách là huynh đệ tốt của Lục Trác Ngọc cũng đến dự.
Hôm đó khá nhiều việc, là đại sư huynh của Côn Luân, Lục Trác Ngọc bận rộn đến nửa đêm mới có chút thời gian rảnh rỗi, khi mang thuốc đến cho Tô Ninh Anh thì tình cờ thấy thiếu nữ mang khăn che mặt đang đứng dựa vào cửa sổ, tay cầm nửa miếng ngọc bội đăm chiêu.
Thấy hắn bước vào, nàng lập tức cất nửa miếng ngọc bội ấy đi.
Lúc đó Lục Trác Ngọc chỉ cảm thấy miếng ngọc bội đó quen mắt, giờ mới nhớ ra, đây rõ ràng là miếng ngọc bội mà Cố Nhất Thanh đã đeo suốt nhiều năm.
Lục Trác Ngọc ngày xưa có thể còn không hiểu rõ sự "trùng hợp" này, nhưng Lục Trác Ngọc bây giờ thì hiểu quá rõ.
Trong giới tu chân, hầu hết tiểu thư của các đại chưởng môn nổi tiếng đều nhận được nửa miếng "ngọc bội gia truyền" của Cố Nhất Thanh, bao gồm cả Lương Thiến Du.
Tô Ninh Anh có tình cảm, nhưng lại không thể nói rõ ra, để mặc cho cảm xúc mơ hồ dần lan tỏa giữa hai người, Cố Nhất Thanh đã hứa hẹn một lời như trong tiểu thuyết "Chờ ta đạt trạng nguyên, ta sẽ quay lại cưới ngươi."
Nhưng Tô Ninh Anh chờ đợi mãi mà không chờ được tình lang của mình quay lại.
Cuối cùng, nàng không thể chịu nổi nữa, rời nhà trốn đi, chính là để tìm Cố Nhất Thanh.
Trong giới tu chân có một pháp khí gọi là Truy Tư.
Dùng vật cũ có thể lần theo dấu vết của chủ nhân.
Pháp khí này chỉ có ở Côn Luân.
Tô Ninh Anh đã lén mang theo Truy Tư để ra ngoài tìm tình lang của mình, nhưng vì linh khí trong giới tu chân đột ngột khô kiệt, không thể sử dụng Truy Tư, và nàng bị mắc kẹt trong một ngọn núi tuyết gần Bành Thành.
Với tính cẩn trọng của Cố Nhất Thanh, khi gặp gỡ những nữ tử này, chắc chắn hắn không để lộ mặt. Có thể hắn đã đeo mặt nạ, biến đổi dung mạo, thậm chí thay đổi giọng nói, để tránh gặp rắc rối sau này.
Bây giờ Cố Nhất Thanh bất ngờ xuất hiện, cầm nửa miếng ngọc bội kia, đúng là người tình trong mộng mà nàng ngày đêm mong nhớ.
Ánh mắt Lục Trác Ngọc dần trở nên u tối, hắn kẹp ngón tay lại, một người giấy mỏng từ khe cửa sổ của Tô Ninh Anh bay vào tay hắn.
Người giấy không có mắt, mũi, chỉ có đôi tai và miệng.
Lục Trác Ngọc hỏi: "Đã nói gì?"
Người giấy mở miệng, thuật lại cuộc đối thoại của hai người.
"Khi đó, lý do quan trọng nhất khiến ta rời đi là vì Vọng Thư. Hắn mơ ước vị trí chưởng môn Côn Luân, cũng biết rằng chỉ khi kết hôn với ngươi, hắn mới có thể ngồi vững trên vị trí kia. Là huynh đệ, đương nhiên ta phải giúp hắn, nhưng suốt hơn một năm qua, lương tâm ta vẫn luôn bị giày vò.
Hôm nay, ta thực sự không thể chịu nổi nữa mới nói chuyện này cho Tô cô nương biết.
Tô cô nương, tình cảm của ta dành cho cô nương mãi mãi không thay đổi. Hôm nay ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, Vọng Thư có nhân phẩm như vậy, thì huynh đệ này ta không cần nữa.
Vì tương lai của chúng ta, nếu Tô cô nương tin tưởng ta, xin hãy giúp ta thay đổi linh thạch trong túi càn khôn của Lục Trác Ngọc."
Cuối cùng Cố Nhất Thanh đã bộc lộ mục đích thật sự của mình.
Trong phòng chính, Tô Ninh Anh đứng tại chỗ, nhìn bầu không khí bị Cố Nhất Thanh làm ô uế, toàn thân nổi da gà.
Có những người chỉ cần xuất hiện thôi, không khí đã trở nên hôi thối.
Nếu nàng nhớ không nhầm, trong cốt truyện gốc, Cố Nhất Thanh đã chuốc say Lục Trác Ngọc rồi mới thay đổi linh thạch trong túi càn khôn của Lục Trác Ngọc. Thế mà đời này hắn lại tìm đến nàng.
Có lẽ là để tìm đường lui cho chính mình, muốn cưới nàng lần thứ hai.
Thính Tuyết mang hộp đồ ăn, mở rèm bước vào và thấy Tô Ninh Anh đang đứng đó.
Cửa sổ trong phòng mở toang, gió thổi vào lạnh buốt.
Không đúng, chẳng phải Tô cô nương sợ lạnh nhất sao?
Sau khi xoa hết da gà nổi trên người mình, Tô Ninh Anh lại nghiêng đầu, dùng tay kia đập nhẹ vào đầu mình, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Thính Tuyết tò mò nghiêng đầu theo: "Tô cô nương, ngài đang làm gì vậy?"
"Đổ hết nước trong đầu ta ra."