Vào thời điểm này, thật ra câu hỏi như vậy nghe có chút quái dị, nhưng vì Cố Nhất Thanh đang vội đối phó với Lục Trác Ngọc nên cũng không suy nghĩ nhiều.
"Vọng Thư cứ yên tâm, thực lực của yêu thú đó thấp hơn ngươi."
Đúng là thực lực của yêu thú yếu hơn Lục Trác Ngọc, nhưng thời kỳ tận thế này không còn linh khí, dù là thiên tài kiếm tu như Lục Trác Ngọc cũng có thể trở thành mồi cho yêu thú.
Nhưng Cố Nhất Thanh đã sớm tính toán xong xuôi chuyện này: "Đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi một viên linh thạch thượng phẩm, linh khí trong đó rất dồi dào, chúng ta mỗi người một viên cũng đủ để cùng nhau chém gϊếŧ yêu thú."
Kiếp trước, chính ở thời điểm này, Cố Nhất Thanh đã đánh tráo viên linh thạch trong tay Lục Trác Ngọc, khiến Lục Trác Ngọc bị yêu thú đánh cho thương nặng. Sau đó, Cố Nhất Thanh nhân cơ hội đoạt lấy mệnh kiếm của Lục Trác Ngọc, phá hủy kinh mạch của hắn.
"Đã là chuyện Ân Hựu chân thành nhờ vả, vậy ta đương nhiên phải giúp."
Lục Trác Ngọc nói xong, không biết nghĩ gì mà bật cười.
Nghe thấy Lục Trác Ngọc đồng ý, Cố Nhất Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe hắn cười.
"Vọng Thư?" Vẻ mặt Cố Nhất Thanh khó hiểu nhìn Lục Trác Ngọc.
Nụ cười trên mặt Lục Trác Ngọc không giảm, thậm chí mặt mày cũng giãn ra: "Ân Hựu, ngươi không thay đổi chút nào."
Cố Nhất Thanh còn tưởng Lục Trác Ngọc đang cười chuyện gì khác, hóa ra là nói về việc này.
Dĩ nhiên là hắn không thay đổi, trong mắt Lục Trác Ngọc, hắn vẫn luôn tốt bụng và chính trực.
"Đương nhiên, vì Du Nhi, vì dân chúng Bành Thành, dù có phải hy sinh mạng sống, ta cũng không hối hận." Nói đến đây, ánh mắt Cố Nhất Thanh thoáng qua một tia gian xảo: "Đúng rồi, gần đây bên ngoài có vài lời đồn nhảm, Vọng Thư, ngươi sẽ không tin chứ?"
Lục Trác Ngọc gật đầu nói: "Dĩ nhiên."
Lục Trác Ngọc đã nói vậy, Cố Nhất Thanh hoàn toàn yên tâm, vì hắn rất hiểu Lục Trác Ngọc, biết người huynh đệ này của hắn chưa bao giờ nói dối và luôn tin tưởng bạn bè, nhất là huynh đệ tốt như hắn.
Tô Ninh Anh tự cho rằng hôm nay không có cốt truyện liên quan đến mình, nhưng không ngờ ngay khi nàng vừa đứng dậy rửa mặt xong, chuẩn bị ăn bữa sáng kiêm bữa trưa đầu tiên trong ngày thì người bước vào không phải là Thính Tuyết mang theo hộp đồ ăn, mà lại là Cố Nhất Thanh.
Tô Ninh Anh lập tức cứng đờ người.
Cố Nhất Thanh nhìn thấy ánh mắt của Tô Ninh Anh cứ lén lút liếc về phía phòng bên trái, dĩ nhiên hiểu nàng đang nghĩ gì.
"Tô cô nương chớ sợ, lần trước chỉ là hiểu lầm."
Ngươi nói là hiểu lầm thì là hiểu lầm sao? Ngươi coi ta là kẻ ngốc à!
"Hôm nay ta chỉ đến để đưa bánh cho cô nương, đây là bánh của tiệm Diêu Ký, nghe nói dạo gần đây cô nương rất thích ăn."
Cuối cùng Tô Ninh Anh cũng hiểu vì sao Lục Trác Ngọc không bao giờ ăn đồ người khác đưa. Lúc đầu nàng còn cảm thấy Lục Trác Ngọc làm ra vẻ, bây giờ nàng hiểu rồi, nếu là nàng, nàng cũng không dám ăn!
Tô Ninh Anh nhìn chằm chằm vào cái hộp bánh như thể bên trong không phải là bánh mà là một hộp rắn độc, vẫn là loại còn sống. Chỉ cần nàng vừa mở ra, những con rắn độc sẽ vươn răng nanh, cắn vào cổ nàng cho đến khi nàng chết vì trúng độc.
"Tô cô nương, hãy mở hộp bánh ra xem, bên trong có thứ cô nương muốn."
Cố Nhất Thanh đặt hộp bánh lên bàn, rồi mỉm cười nhìn chằm chằm Tô Ninh Anh.
Nếu Tô Ninh Anh không nhìn nhầm, có vẻ như Cố Nhất Thanh đã đặc biệt ăn diện một phen. Không phải là bộ đồ trắng gặp Lục Trác Ngọc vào buổi sáng, mà là một bộ trường bào màu trắng ngà, thậm chí trên người còn thêm huân hương.
Tô Ninh Anh vừa thấy ghê tởm, vừa sợ hãi trước hộp bánh kia. Nàng đứng yên tại chỗ, không động đậy.
Thấy nàng không nhúc nhích, Cố Nhất Thanh tự mình tiến lên, mở nắp hộp bánh ra, để lộ "bánh" bên trong.
Tô Ninh Anh kiễng chân nhìn vào.
Trong hộp bánh không hề có bánh, chỉ có nửa miếng ngọc bội.
Cái quái gì đây?
Cố Nhất Thanh tiến lên, khi cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy tình cảm, như thể lâu ngày gặp lại: "Tô cô nương, hôm đó, là ta."
Ngươi là ai? Quá ghê tởm, tránh xa ta ra!
Trong đầu Tô Ninh Anh điên cuồng gào thét, nàng nhanh chóng lùi lại phía sau, cho đến khi không thể lui được nữa.
Cố Nhất Thanh lại cho rằng nàng quá xúc động.
Ánh mắt hắn dừng lại trên ngực Tô Ninh Anh.
Vì nàng lùi quá nhanh nên nửa miếng ngọc bội trên cổ Tô Ninh Anh lộ ra.
Từ lúc Tô Ninh Anh xuất hiện, Cố Nhất Thanh đã phát hiện ra nửa miếng ngọc bội nàng đeo trên cổ.
Rõ ràng, nửa miếng ngọc bội này với nửa miếng trong hộp là một.
Hay người đời còn gọi là, ngọc bội uyên ương.