"Lục công tử đã biết chuyện của Bạch Cầm đúng không?"
"Ừm."
Lục Trác Ngọc ngồi trên chiếc ghế tròn, cách Lương Thiến Du hơn một mét.
Khoảng cách không quá thân mật, nhưng cũng không quá xa để không nghe rõ lời nhau.
"Cái chết của Bạch Cầm rất kỳ lạ, ta vừa mới phát hiện thuốc của mình có vấn đề thì nàng đã nhảy giếng tự sát." Nói xong, Lương Thiến Du cắn môi, nhìn Lục Trác Ngọc: "Ta biết công tử và Cố Nhất Thanh là huynh đệ tốt, nhưng ta..."
Lương Thiến Du vô thức nghẹn ngào.
Nàng cảm thấy mình cô độc, không có ai nương tựa, người duy nhất có thể nghĩ đến để cầu cứu lại là huynh đệ tốt của Cố Nhất Thanh.
"Lục công tử, ta có thể lấy được túi thơm, hẳn là công tử cũng tin ta đúng không?" Lương Thiến Du lấy ra túi thơm mà Tô Ninh Anh đã đưa cho nàng lần trước.
Lục Trác Ngọc liếc nhìn túi thơm: "Đó là ta đưa cho Anh Anh."
Xạo quá, nàng chỉ là người trung gian thôi.
Không rõ thái độ của Lục Trác Ngọc ra sao, Lương Thiến Du yên lặng một lúc, rồi nàng chuyển sang chủ đề khác: "Lục công tử, nội đan của ta thật sự không thể cứu chữa sao?"
Việc này thực ra Lục Trác Ngọc có để lại một chút hy vọng.
Hắn lấy từ túi trữ vật của mình ra một chiếc bình sứ màu trắng đưa cho Lương Thiến Du.
Mặt Lương Thiến Du lộ rõ vẻ kích động: "Thuốc này có thể chữa được độc tố trong nội đan của ta?"
"Không thể, chỉ là tạm thời áp chế."
"Để cứu chữa nội đan của cô nương, còn cần phải có linh khí trời đất nuôi dưỡng và phục hồi. Thuốc ta đưa chỉ có thể ngăn chặn tình trạng tồi tệ hơn. Có lẽ, một ngày nào đó khi linh khí quay lại giới tu chân, nội đan của cô nương mới có thể được chữa lành."
Không ai biết khi nào linh khí mới phục hồi.
Vì thế, cũng không ai biết khi nào nội đan của Lương Thiến Du sẽ lành lại.
Khuôn mặt vừa hiện lên chút vui mừng của Lương Thiến Du chợt tái nhợt, nàng nắm chặt bình thuốc trong tay, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: "Đa tạ Lục công tử."
Nàng biết, Lục Trác Ngọc đã làm hết sức.
Hai người lại chìm vào im lặng. Cuối cùng, Lương Thiến Du là người lên tiếng trước.
"Lục công tử, có một câu ta vẫn phải nói." Lương Thiến Du đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Cố Nhất Thanh là người không thể tin cậy."
Trước lời cảnh báo của Lương Thiến Du, Lục Trác Ngọc nhíu mày, bướng bỉnh đáp: "Ân Hựu là huynh đệ tốt của ta."
Người không biết sẽ bị tức chết, như Lương Thiến Du chẳng hạn. Người biết rõ như Tô Ninh Anh thì đã bắt đầu tính ngày chết cho Cố Nhất Thanh.
Nhưng Lương Thiến Du chỉ thở dài một tiếng, để lại một viên linh thạch thượng phẩm cho Lục Trác Ngọc: "Lục công tử, đây là tiền thuốc men." Sau đó, nàng xoay người bước ra ngoài.
Lục Trác Ngọc nhìn viên linh thạch thượng phẩm trên bàn, hắn duỗi hai ngón tay nhặt nó lên, rồi đưa cho Tô Ninh Anh.
Đưa cho nàng làm gì?
À, bánh trôi Lục Trác Ngọc lòng dạ đen tối này không tin bất kỳ ai, kể cả Lương Thiến Du.
Viên linh thạch thượng phẩm màu tím, trông giống như một viên pha lê màu tím to cỡ quân bài mạt chược.
Tô Ninh Anh bỏ viên linh thạch vào túi tiền của mình.
"Anh Anh hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Lục Trác Ngọc đứng dậy, phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên người.
Được rồi, nàng đã biết, nàng sẽ sớm an giấc ngàn thu.
Ngày hôm sau, nhiệt độ lại xuống âm độ, Tô Ninh Anh nằm cuộn tròn trên giường không muốn dậy.
Nàng dậy sớm có thể cống hiến điều gì vĩ đại cho thế giới không? Không.
Tô Ninh Anh yên tâm thoải mái tiếp tục nằm, sau đó thấy Thính Tuyết mặt mày trắng bệch chạy vào: "Tô cô nương, thành chủ đến tìm Lục công tử."
Biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Hôm qua đã bị Lục Trác Ngọc ép phải tham gia buổi tụ họp bí mật của ba người, Tô Ninh Anh chọn tiếp tục cuộn tròn trong chăn.
Trong sân, nhiệt độ dưới không độ khiến những cành khô của mùa đông phủ đầy băng tuyết, không khí thì mờ mịt hơi nước, tầm nhìn rất thấp.
Lục Trác Ngọc mặc một bộ đồ trắng đứng giữa sân, như thể muốn hòa mình vào màn hơi nước này.
Cố Nhất Thanh đứng đối diện hắn, hôm nay hai người lại mặc đồ giống nhau.
Nhưng không biết vì sao, cũng là màu trắng, bộ đồ của Lục Trác Ngọc lại nổi bật và đẹp hơn. Có câu "người đẹp vì lụa", nhưng quần áo trên người Lục Trác Ngọc dường như đẹp hơn là nhờ được hắn mặc.
"Yêu thú đã hoành hành ở Bành Thành từ lâu, phụ thân của Du Nhi cũng bị yêu thú này hại chết. Ta mời Vọng Thư đến đây là vì yêu thú, hy vọng Vọng Thư có thể giúp một tay trừ khử nó." Cố Nhất Thanh vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề.
Với tính cách thánh mẫu của Lục Trác Ngọc, chắc chắn sẽ không từ chối chuyện này.
Lục Trác Ngọc nhìn vào mắt Cố Nhất Thanh, ánh mắt xuyên qua lớp sương mờ trước mặt, bình thản và ôn hòa như mặt nước tĩnh lặng: "Ân Hựu thật sự muốn ta đi sao?"