Nàng từng nghe một câu chuyện xưa về một đứa trẻ đến nhà người thân và cố ý đập vỡ hộp kem dưỡng da đắt tiền của con gái họ. Mẹ đứa trẻ không muốn bồi thường cũng không xin lỗi, chỉ nói rằng chỉ là một hộp kem dưỡng da mà thôi. Con gái của người thân thích đó không nói gì thêm, ngược lại còn khen rằng đứa trẻ làm rất tốt.
Sau đó, khi đứa trẻ cùng mẹ đến trung tâm thương mại, trong lúc mẹ nó không để ý, nó đã đập vỡ mười bảy, mười tám hộp kem dưỡng da của một thương hiệu cao cấp.
Đó không phải là chuyện có thể kết thúc chỉ bằng một câu “Nó vẫn còn là trẻ con.”
Tương tự, sự dung túng của Lục Trác Ngọc không hẳn là thiện ý thật sự.
Có lẽ đứa trẻ đó nghĩ rằng chỉ cần nhổ nước bọt là có thể được ăn kẹo hồ lô, rồi lại đi ra ngoài gây sự với người khác. Nhưng lần này, người khác không như bánh trôi mè đen Lục Trác Ngọc lòng dạ hiểm độc, mà trực tiếp đi lên cho hai bạt tay, mẫu thân đứa trẻ cũng không thoát khỏi bị đánh.
Cười xong, Lục Trác Ngọc đột nhiên quay lại nhìn nàng.
Ánh mắt ngây thơ của thiếu nữ lập tức trở nên hoảng hốt.
Khóe môi của Lục Trác Ngọc không kiềm chế được mà cong lên, chậm rãi khoác thêm một chiếc áo choàng nữa cho nàng, rồi lại khoác thêm một chiếc nữa.
Tô Ninh Anh nhìn đống quần áo mặc lên người mình, giống như đang mặc theo phong cách tích điểm tối đa trong trò chơi "Kỳ Tích Noãn Noãn."
“Thế nào?” Lục Trác Ngọc có vẻ khá hài lòng.
Nhìn thẩm mỹ của thẳng nam này mà xem.
Tô Ninh Anh nhớ lại gương mặt sưng tấy của đứa trẻ và mẫu thân nó, rồi đáp: “Đẹp, cảm ơn đại sư huynh.”
Nàng cảm thấy hiện tại bản thân mình dối trá đến đáng sợ.
Dạo chơi cả ngày, khi trở về phủ thành chủ thì trời đã sẩm tối.
Tô Ninh Anh vén tấm rèm dày bước vào sảnh chính thì nhìn thấy Lương Thiến Du đang ngồi uống trà.
Trong phòng đốt than sưởi ấm, Lương Thiến Du mặc một bộ áo váy màu tím nhạt, bóng dáng mảnh mai của nàng rơi xuống mặt đất, tạo thành một vệt thon dài.
"Tô cô nương." Lương Thiến Du đứng dậy chào hỏi nàng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra bao nhiêu chuyện, sắc mặt của Lương Thiến Du rõ ràng không được tốt lắm.
"Tô cô nương, cuối cùng cô cũng về rồi, tiểu thư nhà ta đã đợi một canh giờ." Tầm Họa bước tới, vẻ mặt nôn nóng kiễng chân nhìn qua vai Tô Ninh Anh ra phía ngoài, thấy Lục Trác Ngọc đang chầm chậm bước về phía phòng khách bên trái, liền nhanh chóng quay lại nói với Lương Thiến Du: "Tiểu thư, Lục công tử cũng đã về rồi."
Lương Thiến Du lập tức nói: "Tô cô nương, ta có chút chuyện muốn tìm Lục công tử."
Được rồi, Tô "người môi giới" lại lên sân khấu.
"Đây là bánh ngọt ta mang cho cô." Theo thói quen cũ, Lương Thiến Du đưa hộp thức ăn trong tay Tầm Họa cho Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh hiểu ý, nói: "Cô có cần ta trông chừng giúp không?"
Lương Thiến Du sửng sốt: "Tô cô nương đừng hiểu lầm, ta tìm Lục công tử là để bàn chuyện quan trọng."
Nàng hiểu lầm cái gì?
Bên kia, Tầm Họa đã vội vàng đi ngăn Lục Trác Ngọc lại.
Trong sân, Lục Trác Ngọc gật đầu với Tầm Họa, rồi quay người đi về phía sảnh chính.
"Ta tránh mặt một lát." Tô Ninh Anh đoán rằng hẳn là Lương Thiến Du muốn nói chuyện nghiêm túc với Lục Trác Ngọc nên chuẩn bị rời đi.
"Không sao, Anh Anh không phải là người ngoài, Lương tiểu thư thấy thế nào?" Lục Trác Ngọc đứng ở cửa sảnh chính, dáng người cao ráo thanh mảnh nhưng lại chặn kín cửa lớn.
Lương Thiến Du nhìn Tô Ninh Anh một cái, rồi gật đầu đáp: "Dĩ nhiên."
Thế là Tô Ninh Anh vô tình gia nhập vào nhóm bí mật của bọn họ.
Không phải, nàng không muốn nghe đâu! Nghe càng nhiều, chết càng nhanh mà!
Tô Ninh Anh liếc nhìn Lục Trác Ngọc.
"Anh Anh, qua đây." Nam nhân vỗ vào chỗ bên cạnh mình trên ghế mềm.
Vừa đúng chỗ chen giữa hắn và Lương Thiến Du, vị trí độc quyền dành cho "kẻ gây chú ý."
Không phải chứ, ngươi không thấy tình hữu nghị ba người hơi chật sao?
Bên ngoài, Tầm Họa và Thính Tuyết đã ra ngoài, đứng như hai vị thần canh cửa, nhìn ngó xung quanh.
Tô Ninh Anh cảm thấy chỗ giữa hai người các nàng có lẽ là chỗ tốt nhất.
"Tô cô nương, mau qua đây ngồi đi." Lương Thiến Du nhìn nàng với ánh mắt đầy gấp gáp.
Tô Ninh Anh: … Thực ra ta còn gấp hơn cô đấy.
Nàng quá hiểu Lục Trác Ngọc đang làm gì.
Tên cẩu nam nhân này lại cố ý! Hắn chính là muốn kéo nàng xuống nước.
Thôi được rồi, nàng chấp nhận. Đánh thì đánh không thắng, mà đen tối cũng không thể đen tối hơn hắn, nàng còn biết làm gì nữa?
Tô Ninh Anh dạo chơi cả ngày đã mệt mỏi, liền thả người nằm dài trên ghế mềm.
Xong, ta nằm xuống rồi, các ngươi cứ nói chuyện đi.
Mùa đông trời tối rất nhanh, vừa nãy mới chỉ chạng vạng mà trong chớp mắt đã hoàn toàn tối đen.
Tô Ninh Anh tự rót cho mình một bát trà nóng, rồi lấy một đĩa bánh nhỏ từ hộp thức ăn, bày biện xong xuôi thì bên kia Lương Thiến Du cũng bắt đầu cuộc trò chuyện với Lục Trác Ngọc.