Người ta thường nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Nhưng khi không còn là tình nhân nữa, thì kính lọc cũng vỡ nhanh lắm.
Thính Tuyết miệng rộng đã nói rõ mục đích đến đây của Lương Thiến Du.
Lục Trác Ngọc là một "thánh mẫu", tất nhiên sẽ không từ chối.
Dù sao đây vốn là một phần trong kế hoạch của hắn.
Nam nhân rũ mắt ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước ghế của Lương Thiến Du, lót một chiếc khăn lên cổ tay nàng và dùng một tay bắt mạch.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tô Ninh Anh cầm chén trà uống một ngụm, rồi ăn kèm một miếng bánh nhỏ.
"Kinh mạch bị tắc nghẽn, tu vi ngưng trệ."
Lục Trác Ngọc nhìn một chút đã lập tức nhận ra vấn đề.
Lương Thiến Du gật đầu nói: "Đúng vậy, đã hơn nửa năm rồi. Lục công tử có cách nào chữa khỏi không?"
Lục Trác Ngọc thu tay lại: "Kim đan bị tổn thương, muốn khôi phục tu vi, e rằng ta cũng không có cách nào."
"Kim đan bị tổn thương? Dù tu vi của ta ngưng trệ thậm chí lui lại, nhưng sao kim đan lại có thể tổn thương?" Lương Thiến Du kinh ngạc mở to mắt.
Lần đầu tiên Tô Ninh Anh nhìn thấy biểu cảm thay đổi lớn như vậy trên khuôn mặt của Lương Thiến Du.
"Có lẽ, đã ăn phải thứ gì không nên ăn." Lục Trác Ngọc nói.
"Thứ không nên ăn..." Lương Thiến Du cau mày hồi tưởng, nhưng vẫn không hiểu.
Thức ăn, đồ uống hay những vật dụng của nàng đều không có gì lạ.
"Thính Tuyết, thuốc của ta đâu?" Tô Ninh Anh đột nhiên gọi Thính Tuyết một tiếng.
Vẻ mặt Thính Tuyết ngơ ngác: "Thuốc gì cơ, Tô cô nương?"
"Lúc nãy ta vừa mới nói với ngươi, tối qua ta không ngủ ngon, bảo ngươi đi lấy cho ta mấy chén thuốc an thần tới."
Thính Tuyết cố nhớ lại một chút, nhưng thật sự không có ký ức về việc này.
Lương Thiến Du ngồi bên cạnh lại đột nhiên chấn động.
Nếu truy ngược lại giai đoạn khi nàng bắt đầu bị kẹt ở bình cảnh, thì thứ duy nhất thay đổi chính là nàng đã bắt đầu uống loại thuốc do Cố Nhất Thanh kê đơn cho nàng.
"Tầm Họa." Lương Thiến Du đứng bật dậy, nhưng lại đứng không vững, cả người lảo đảo.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, một tay chống lên bàn, nếu nhìn kỹ, cả người nàng đều đang run rẩy.
"Tiểu thư?" Tầm Họa lập tức bước tới đỡ lấy Lương Thiến Du.
"Đơn thuốc, hãy bảo dược phòng đưa đơn thuốc của ta đến đây."
"Vâng, tiểu thư." Tầm Họa cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vã rời đi. Chỉ trong chốc lát, nàng đã từ dược phòng lấy về đơn thuốc.
Trong phủ có dược phòng riêng chuyên cung cấp thuốc, giống như một bệnh viện gia đình nhỏ. Nơi đây không chỉ lưu trữ các loại thuốc dùng hằng ngày mà còn có đội ngũ y sư chuyên nghiệp phục vụ cho chủ nhân trong phủ.
"Đưa cho Lục công tử." Giọng nói của Lương Thiến Du run rẩy.
Tầm Họa đưa đơn thuốc cho Lục Trác Ngọc.
Lương Thiến Du nắm chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn về phía Lục Trác Ngọc.
Lục Trác Ngọc liếc nhìn qua đơn thuốc, rồi kết luận: "Không có vấn đề."
Nhưng Lương Thiến Du vẫn không thể yên tâm.
Nếu đơn thuốc có vấn đề, chắc chắn người ở dược phòng đã nhận ra từ trước. Nhưng dù đơn thuốc không có vấn đề, chưa chắc thuốc đã không có vấn đề.
"Tầm Họa, ai là người chịu trách nhiệm sắc thuốc?"
"Vì dược phòng ở xa viện của chúng ta, nên vẫn luôn là Bạch Cầm mang thuốc từ dược phòng về rồi tự sắc."
…
Lương Thiến Du vội vàng rời đi, Tô Ninh Anh ngồi trên giường ôm lò sưởi tay, ánh mắt dán chặt vào hộp bánh ngọt còn lại.
"Đại sư huynh, bánh ngọt của Lương tiểu thư đưa cho huynh đây."
Dù sao huynh cũng không ăn, để ta ăn đi.
"Ta không thích ăn bánh ngọt, Anh Anh ăn đi."
Khi Lục Trác Ngọc nói câu này, giống như cách bố mẹ thời xưa nói với con cái: "Bố mẹ không thích ăn, con cứ ăn đi."
Thính Tuyết ôm mặt, đầy vẻ phấn khích.
Chỉ có Tô Ninh Anh biết rằng Lục Trác Ngọc thật sự không thích ăn mấy món bánh khô khốc này.
Nếu Lục Trác Ngọc không ăn, thì nàng cũng không khách sáo nữa.
“Anh Anh ban đêm ngủ không ngon sao?”
Cũng không phải, ngủ rất ngon mà.
“Ừm.” Tô Ninh Anh trả lời qua loa một tiếng.
May mà Lục Trác Ngọc không hỏi thêm, chỉ đột nhiên nói: “Đưa tay.”
Hả?
Tô Ninh Anh suy nghĩ một chút, rồi đưa nửa miếng bánh ngọt mình ăn dư lại cho Lục Trác Ngọc.
Lục Trác Ngọc: …
“Ta bắt mạch cho ngươi.”
À, nói sớm đi chứ, ta còn tưởng ngươi đói bụng nên định tranh bánh của ta.
Cơ thể của Tô Ninh Anh không có vấn đề gì, vẫn yếu ớt như thường lệ.
Lục Trác Ngọc dặn nàng đừng thức khuya, hạn chế suy nghĩ và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Ngón tay lạnh lẽo của nam nhân rời khỏi cổ tay nàng, Tô Ninh Anh nhanh chóng rụt tay lại vào trong chăn.
Lạnh quá.
Sao không đặt khăn lót tay cho nàng như đã làm với người khác?
A, nàng hiểu rồi, cẩu nam nhân này lại cố ý, muốn dùng tay để đông lạnh nàng!
…
“Tô cô nương, canh an thần.” Sáng sớm, Thính Tuyết đã tận tâm mang canh an thần đến cho Tô Ninh Anh.
Thứ này chẳng phải uống trước khi đi ngủ vào ban đêm sao?
“Y sĩ bảo, thuốc này phải uống ba lần một ngày mới có hiệu quả.”
Nếu bây giờ nàng nói với Thính Tuyết rằng hôm qua nàng chỉ nói đùa thôi, không biết Thính Tuyết có tin không.