Điều này khiến nàng nhớ đến lần cuối cùng kiểm tra thể chất của mình ở kiếp trước.
Đó là một ngày hè, khi nàng đã lên đại học, theo học nửa học kỳ môn Thái Cực Quyền với thầy giáo thể dục luôn thần bí khó gặp. Vào cuối kỳ, thầy giáo đột nhiên thông báo sẽ tiến hành kiểm tra chạy tám trăm mét.
Từ nhỏ, Tô Ninh Anh đã không có năng khiếu thể thao, nàng thuộc loại tứ chi không phát triển, đầu óc cũng không phát triển, chỉ miễn cưỡng có chút tài năng hội họa.
Vì vậy, kết quả của bài kiểm tra tám trăm mét hôm đó cũng không có gì bất ngờ. Nàng về đích cuối cùng, sau đó thầy giáo thấy nàng đáng thương, sửa điểm cho nàng, nếu không nàng còn phải chạy lại lần nữa.
Chỉ một lần chạy tám trăm mét đã làm nàng dốc hết sức lực. Hôm đó trở về, khi leo cầu thang ký túc xá, chân Tô Ninh Anh run rẩy. Sau khi ngủ một giấc, bắp đùi nàng cũng đau nhức, cơ thể cứng ngắc như một con rối gỗ.
Bây giờ nàng lại trải qua cảm giác này thêm một lần nữa.
Không đúng, lần này còn tệ hơn lần trước.
Nàng giống như một robot cũ kỹ, mỗi khi cử động là có thể nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" phát ra từ các bộ phận linh kiện của mình.
Thậm chí nàng còn muốn biểu diễn một điệu nhảy robot cho Thính Tuyết xem.
À, mà Thính Tuyết đâu rồi?
"Tô cô nương, Xích Ô của ta không thấy đâu, ngươi có thấy nó không?" Trong lúc Tô Ninh Anh đang nhìn quanh tìm Thính Tuyết, một giọng nam vang lên từ sau tấm rèm dày. Sau đó, Cố Nhất Thanh bước thẳng vào phòng chính.
Tô Ninh Anh đang cuộn tròn trên chiếc ghế mềm, thấy Cố Nhất Thanh không chút khách sáo xông vào, vẻ mặt nàng ngẩn ra, lông mày nhíu lại.
Người này thật bất lịch sự!
Nhưng rõ ràng, lúc này vấn đề không phải là lịch sự hay không lịch sự, mà là vấn đề sống còn.
Tô Ninh Anh có thể cảm nhận rõ sự hung ác và cơn giận dữ đang dồn nén trên người Cố Nhất Thanh.
Xích Ô và Cố Nhất Thanh có ký kết khế ước với nhau. Khi yêu thú chết, khế ước sẽ tự động hủy bỏ. Chắc hẳn Cố Nhất Thanh đã cảm nhận được cái chết của Xích Ô nên mới vội vàng chạy đến tìm nàng.
Còn về lý do vì sao hắn chọn lúc này để đến tìm nàng, Tô Ninh Anh đoán bừa, chắc là do Lục Trác Ngọc đã ra ngoài.
Nàng lạc đàn.
Tô Ninh Anh nhìn chằm chằm Cố Nhất Thanh một lúc, rồi từ tốn lấy ra một thứ.
Phù truyền âm.
Ngón tay giữ lấy một góc của phù truyền âm, ngước mắt nhìn Cố Nhất Thanh.
Quả nhiên, Cố Nhất Thanh dừng lại tại chỗ.
Sao hắn có thể không nhận ra thứ này. Hắn quen thuộc với nó đến mức chỉ cần liếc mắt đã biết phù truyền âm này là do ai vẽ.
Có một thời, mỗi lần trước khi tấn công yêu thú, chủ nhân của tấm phù truyền âm này sẽ đưa cho hắn tấm phù truyền âm giống hệt như vậy, rồi nói với hắn: "Ân Hựu, nếu gặp được nguy hiểm, chỉ cần xé phù chú và gọi tên ta."
Vì tấm phù truyền âm này, hắn đã được Lục Trác Ngọc cứu rất nhiều lần.
Nhưng số lần được Lục Trác Ngọc cứu càng nhiều, trong lòng hắn lại càng căm ghét. Hận đến mức đêm không thể ngủ yên, ghen tỵ đến nỗi thay đổi cả bản chất.
"Cố công tử, ở chỗ ta không có con Xích Ô của ngươi." Tô Ninh Anh ra lệnh đuổi khách.
Cố Nhất Thanh biết, đêm qua chính là nàng.
Chắc chắn nàng đã thấy.
Đêm qua, Xích Ô lượn lờ trên bầu trời trong viện này hồi lâu, cuối cùng chính hắn đã đưa linh thạch cho nó, tạo cơ hội cho Xích Ô ra tay.
Đáng tiếc, thất bại.
Người có thể dễ dàng gϊếŧ chết Xích Ô như vậy, ngoài Lục Trác Ngọc, Cố Nhất Thanh không thể nghĩ ra được ai khác trong phủ này.
Vì vậy, hôm nay Cố Nhất Thanh đặc biệt chờ lúc Lục Trác Ngọc ra ngoài để đến gặp Tô Ninh Anh, nhưng không ngờ nàng lại có phù truyền âm.
"Tô cô nương, ta có thể giải thích." Cố Nhất Thanh che giấu đi sát khí trong người, trên mặt nở một nụ cười giống hệt Lục Trác Ngọc, tương tự đến mức ngay cả độ cong nơi khóe môi cũng giống.
Nhưng vẽ hổ vẽ da khó vẽ cốt, dù Cố Nhất Thanh có học giống Lục Trác Ngọc đến mức nào, bản chất của hắn vẫn là một kẻ tiểu nhân đê tiện.
"Có lẽ Cố công tử nên đi giải thích với Lương tiểu thư thì hơn."
Nụ cười trên mặt Cố Nhất Thanh sụp xuống, hắn vô thức nắm chặt nắm tay: "Tô cô nương đã nói với Du Nhi? Chuyện phu thê chúng ta liên quan gì đến một người ngoài như Tô cô nương?"
Cuối cùng, Cố Nhất Thanh đã bộc lộ bản chất thật của mình, hắn trừng mắt nhìn Tô Ninh Anh như thể muốn nuốt chửng nàng.
Thực ra Cố Nhất Thanh có vẻ ngoài khá ưa nhìn, nhưng lúc này, trong mắt Tô Ninh Anh, vẻ mặt hắn thật đáng ghê tởm.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Ngoài mặt Tô Ninh Anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất đã căng thẳng đến mức ngón chân nàng giấu dưới chăn cũng đang co lại.
Ngón tay nàng mân mê tấm phù truyền âm, uống một ngụm trà để làm ấm giọng: "Nếu ta là Cố công tử, bây giờ việc đầu tiên làm là đến tìm phu nhân của mình nhận lỗi, thay vì đứng đây chỉ trích một người ngoài."
Cố Nhất Thanh cũng biết Tô Ninh Anh nói đúng.
Hắn cúi đầu nhìn tấm phù truyền âm lần nữa, cuối cùng, sự sợ hãi đối với Lục Trác Ngọc khiến hắn không cam lòng nhưng vẫn quyết định quay lưng rời đi.