Tô Ninh Anh đã kiệt sức, nàng ngồi bệt trên đất, nhìn Lục Trác Ngọc đang cầm Quân Tử Kiếm đứng trước mặt nàng.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, lờ mờ che khuất tầm nhìn.
Môi thiếu nữ tái nhợt, gương mặt ướt đẫm, không rõ là nước mắt hay nước mưa.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe, áo ngoài vừa bẩn vừa xộc xệch, mái tóc dài vốn mềm mượt bóng loáng bây giờ lại rối tung, phủ lên một tầng hơi nước mỏng.
Mặc dù vừa chém gϊếŧ một con yêu thú Kim Đan kỳ, nhưng hơi thở của nam nhân vẫn không hề rối loạn. Đối lập với sự chật vật của Tô Ninh Anh, Lục Trác Ngọc giống như một người đang đi dạo chơi ở ngoại thành tiện tay chặt một cái cây vậy.
Mưa lất phất rơi, nam nhân yên lặng nhìn nàng, sau đó quay lưng lại, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Tô Ninh Anh.
Tô Ninh Anh dùng chút sức lực cuối cùng của chính mình leo lên lưng Lục Trác Ngọc.
Cơ thể thiếu nữ ướt đẫm truyền đến một chút hơi ấm mềm mại qua lớp áσ ɭóŧ mỏng manh.
Lục Trác Ngọc thu kiếm, đứng dậy.
Từ đầu đến cuối nam nhân không nói một lời.
Mưa không nặng thêm, vẫn chỉ là những hạt mưa phùn lất phất, rơi lên mi mắt, mang theo một chút xúc cảm giống như bị kim đâm.
Nói thật, vì ngay từ khi xuyên qua nàng đã luôn ở bên cạnh Lục Trác Ngọc, nên Tô Ninh Anh chưa từng thực sự cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Nàng luôn cảm thấy mình tự do bên ngoài thế giới này, mà không phải là người trong thế giới này.
Tô Ninh Anh đã xem qua những trải nghiệm của Lục Trác Ngọc, nhưng chỉ đơn thuần là xem mà thôi. Là một người theo chủ nghĩa duy vật, sinh ra trong thời đại hòa bình, sau khi đất nước được thành lập, không có yêu tinh tồn tại, nàng hoàn toàn không thể đồng cảm với những đau khổ của hắn như thể bản thân nàng cũng bị.
Thậm chí, nàng luôn coi hắn như một nhân vật trong tiểu thuyết.
Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi, kinh hoàng bất chợt ùa đến, Tô Ninh Anh ôm lấy cổ Lục Trác Ngọc, bỗng nhiên thấu hiểu một câu nói.
Chỉ khi mang giày của người khác, đi trên con đường mà họ đã đi, ngươi mới có thể thực sự hiểu được họ.
Có lẽ nàng chỉ mới mang giày của Lục Trác Ngọc bước một bước, mà đã cảm thấy hít thở không thông.
Vậy hắn đã một mình bước qua hàng vạn bước đi này như thế nào?
Tô Ninh Anh vùi mặt vào cổ Lục Trác Ngọc.
Lúc này, nàng chợt nhận ra, một chút cái gọi là hơi ấm mà nàng từng cho hắn thật buồn cười.
"Lục Trác Ngọc, huynh có lạnh không?"
Vì không còn sức lực, nên giọng Tô Ninh Anh nhẹ và nghẹn ngào, không phải là âm thanh khàn khàn như trong tưởng tượng của nàng.
Nói xong, Tô Ninh Anh bắt đầu thở gấp.
Thiếu oxy.
Nàng hít vào thật mạnh, ngẩng cao cổ để cố gắng hít thở, nhưng lại bị sặc một ngụm nước mưa, rồi bắt đầu ho khan.
Lục Trác Ngọc khẽ dừng bước, đứng yên tại chỗ, kết ấn bằng một tay, trong chớp mắt, Tô Ninh Anh đã trở về căn phòng của mình.
Không còn mưa gió, tình trạng của Tô Ninh Anh khá hơn nhiều.
"Không lên giường, người bẩn lắm." Vừa rồi nàng vừa chạy vừa lăn lộn, nên người đã bẩn như một con khỉ lấm lem. Khi Lục Trác Ngọc định đặt nàng lên giường, nàng cứ như con khỉ bám chặt vào người hắn không chịu xuống, hai chân còn giơ lên thật cao.
Lục Trác Ngọc cúi đầu nhìn nàng một cái.
Vẫn còn rất có tinh thần.
Tô Ninh Anh được đặt xuống chiếc ghế mềm ở một bên. Nàng tựa vào chiếc gối mềm mại, nghiêng đầu nhìn Lục Trác Ngọc rót cho nàng một bát trà.
Vì trà đã nguội, nên Lục Trác Ngọc lấy ra một viên linh thạch. Tay phải hắn cầm bát trà, tay trái nắm viên linh thạch, dùng linh lực để hâm nóng bát trà.
Cầm bát trà ấm Lục Trác Ngọc đưa, cơ thể Tô Ninh Anh vẫn run rẩy không ngừng.
Đời trước, đau khổ lớn nhất mà nàng từng chịu đựng cũng chỉ là uống cà phê đá không đường. Sự khác biệt này quá lớn, thật sự khiến nàng khó mà tiêu hóa nổi.
Tay nàng cầm bát trà run lên không ngừng, nước trà tràn ra, làm bỏng đầu ngón tay.
Thôi rồi, nàng bị Parkinson.
Lục Trác Ngọc duỗi tay, cầm lấy bát trà, đặt sang một bên trên bàn.
Tô Ninh Anh xoa xoa đầu ngón tay bị bỏng của mình, sau đó nắm lấy tai để giảm nhiệt.
Thiếu nữ dơ bẩn ngồi trên chiếc ghế mềm phủ chăn lụa, một tay nắm vành tai trắng ngà, mỏng manh như cánh hoa, dưới ánh đèn lộ ra màu da trong suốt, vô cùng xinh đẹp.
Tiếng động của hai người không lớn cũng không nhỏ, trời đã mờ sáng. Thính Tuyết ngủ ở gian ngoài vừa lúc thức dậy, nhìn thấy Lục Trác Ngọc trong phòng chính thì ngạc nhiên, rồi lại nhìn thấy Tô Ninh Anh bẩn thỉu như con khỉ.
"Tô cô nương, người làm sao thế này?" Thính Tuyết hoảng hốt, vẻ mặt đau lòng như nhìn thấy chiếc bình hoa quý giá nhà mình bị phá hỏng.
Túi da của thân thể này quả thật rất đẹp, trước đây Tô Ninh Anh cũng từng yêu thích một tài khoản nổi tiếng trên Douyin. Đó là một mỹ nhân cổ điển ưu nhã và xinh đẹp, chuyên biểu diễn vũ đạo cổ trang, nhan sắc tuyệt trần. Khi ấy, mỗi đêm Tô Ninh Anh đều mơ về idol của mình.