Chương 22: Nhìn thấy heo chạy

Bữa tiệc sinh nhật kéo dài đến tận tối mới kết thúc, có lẽ vì xung quanh tràn đầy linh khí nên Tô Ninh Anh cảm thấy trạng thái cơ thể của mình không tồi, dù sao thì cũng dễ chịu hơn nhiều so với ở nơi không có linh khí. Cơ thể này vốn đã là Trúc Cơ kỳ, cũng coi như đã bước một chân vào con đường tu luyện, nên không thể thiếu linh khí được.

Trong nhà hát có rất nhiều linh thạch, linh khí cực kỳ sung túc. Bởi vì Tô Ninh Anh là tân thủ mới vào thôn, nên ban đầu không biết cách hấp thụ linh khí trong nhà hát, chỉ cảm thấy dễ chịu. Sau đó, để cảm thấy dễ chịu hơn, nàng ngồi ở đó, không ngừng điều chỉnh hơi thở.

Ba giờ sau, nàng không thầy dạy cũng hiểu, tự nhiên phát hiện trong cơ thể mình xuất hiện một sự thay đổi kỳ diệu, dường như có một dòng nước ấm chảy trong cơ thể. Nơi dòng nước ấm đi qua, sự mệt mỏi trong cơ thể giảm đi một nửa.

Chẳng lẽ đây là tu tiên trong truyền thuyết?

Tô Ninh Anh giống như tìm thấy một trò chơi thú vị, bắt đầu để dòng nước ấm đó di chuyển loạn xạ trong cơ thể. Mãi cho đến khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, nàng vẫn chưa đã thèm.

Quá thoải mái.

Vì cơ thể này đã lâu không ở trong trạng thái khỏe mạnh, nên Tô Ninh Anh suýt quên mất cảm giác khỏe mạnh là thế nào.

Khách khứa lần lượt rời đi, Tô Ninh Anh vẫn ngồi trên ghế. Đây là một nhà thủy tạ nửa kín, bên trong có lò sưởi từ viên dạ minh châu mà nàng đã thấy trong xe ngựa lần trước, xung quanh còn treo tấm nỉ dày, không lạnh chút nào.

"Tô cô nương?" Thính Tuyết khẽ gọi một tiếng.

Tô Ninh Anh mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía nhà hát đã trở nên tĩnh lặng. Hoa hải đường đang nở rộ, nàng có thể mơ hồ thấy linh khí chảy trong biển hoa hải đường.

Thực ra ban ngày, những vị khách kia cũng tham lam linh khí ở đây, nhưng theo thời gian trôi qua, linh khí trong linh thạch gần như đã cạn, vì vậy khách khứa lần lượt ra về. Bây giờ, linh khí còn lại không có tác dụng gì với những người tu tiên, thậm chí đến một pháp thuật đơn giản nhất cũng không thể thi triển được.

Nhưng đối với Tô Ninh Anh, bấy nhiêu linh khí này cũng đã đủ để nàng tiếp tục điều chỉnh cơ thể.

Nàng phải hấp thụ thêm chút.

"Ta đi ngắm hoa hải đường." Tô Ninh Anh đứng dậy, đội mũ trùm đầu, rời khỏi thủy tạ. Khi bước xuống bậc thềm đá, có thể nhìn thấy những viên linh thạch bị bỏ đi ở hai bên đường.

Ban đêm linh khí không nhiều bằng ban ngày, linh khí còn sót lại cũng giống như hạt cát, dù cố gắng nắm chặt thì cũng sẽ lọt qua kẽ tay. Nhưng đối với người vô cùng có tính kiên nhẫn như Tô Ninh Anh, nhặt được chút ít thôi cũng đã đủ để vui vẻ cả ngày.

Lần đầu tiên học được cách hấp thụ linh khí, Tô Ninh Anh vô cùng phấn khích, vết thương ở mắt cá chân cũng không còn đau, cơ thể cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, thậm chí nàng còn không biết mình đã lạc mất Thính Tuyết.

Càng đi sâu vào biển hoa hải đường, nàng càng cảm nhận được linh khí dâng trào. Dòng khí ấm trong cơ thể ngày càng rõ ràng, nàng còn có thể cảm nhận được nó chảy qua các kinh mạch của mình.

Khách khứa đã rời đi hết, xung quanh yên tĩnh cực kỳ, chỉ có hoa hải đường đang đung đưa.

Ánh trăng bị mây đen che khuất, Tô Ninh Anh nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của mình. Đột nhiên, một giọng nữ kỳ lạ truyền đến từ phía trước, nghe vừa đau đớn vừa sung sướиɠ.

Vì bị thi triển pháp thuật nên cây hoa hải đường nở rộ rậm rạp, trong vòng ba mét sẽ che khuất tầm nhìn, khó phân biệt người và vật.

Tô Ninh Anh đúng lúc đứng ở ranh giới ba mét này, nàng đưa tay vén nhánh hoa hải đường trước mặt, liền nhìn thấy một cảnh tượng cay đôi mắt.

Tô Ninh Anh ở hiện thực chưa từng ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy, cùng lắm là xem một ít tiểu thuyết và video nhỏ. Tiểu thuyết thì toàn là truyện trong sáng vì bị cấm viết phần dưới. Video nhỏ thì thường xuyên giật giật, cũng chẳng có gì thú vị. Nàng thật không ngờ một ngày lại có thể nhìn thấy heo chạy ngay trước mắt.

Có đôi khi, đúng là không thể tùy tiện nói bừa.

Ban ngày nàng còn nói chỉ vô tình nhìn thấy một đoạn cốt truyện của NPC không thuộc về mình, chẳng có gì to tát. Đến tối, nàng lại bị sắp đặt vào một cốt truyện hạn chế ở mức độ nghiêm trọng khác.

Cố Nhất Thanh quần áo xộc xệch nằm trên tảng đá phủ đầy cánh hoa hải đường cùng biểu muội thân yêu của mình, cả hai người mồ hôi đầm đìa, tích cực hướng về phía trước.

Tô Ninh Anh xem mà chau mày, toàn thân nổi da gà.

Mụ mụ nàng từng nói rằng, đừng tùy tiện can thiệp vào nhân quả của người khác, nếu không thì phải chuẩn bị tốt để gánh chịu nhân quả đó.

Trước mắt xem ra, vì nàng đã can thiệp vào nhân của Thính Tuyết, nên nàng phải gánh chịu quả đó.

Tô Ninh Anh hít thở thật nhẹ, cố gắng không làm kinh động đến hai “huynh muội thân thiết” bên kia, rồi từng chút một, bước lùi lại, giẫm lên những cánh hoa hải đường dưới chân.