Chương 17: Nhìn nó đẹp

Lương Thiến Du bước vào nhà chính, ngay lập tức ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc kia.

Quanh năm suốt tháng tích tụ đã khiến mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều tràn ngập hương vị đắng chát của thuốc.

Bạch Cầm bưng thuốc đến cùng với một đĩa mứt hoa quả.

Lương Thiến Du nhíu mày, hiếm khi nàng không chịu đựng cảm giác buồn nôn như mọi ngày để uống thuốc, mà chỉ cúi đầu im lặng. Trong tay áo rộng của nàng giấu hộp son môi kia.

Lương Thiến Du khẽ vuốt hộp son giấu trong tay áo, ánh mắt bỗng nhiên chuyển lên đôi môi của Bạch Cầm.

Không phải là màu này.

Một khi lòng nghi ngờ đã nổi lên, rốt cuộc không cách nào biến mất.

Qua hai ngày nghỉ ngơi, mắt cá chân của Tô Ninh Anh đã có thể chạm đất, nhưng chỉ có thể đi lại một cách khó khăn, không thể nhảy nhót.

Sau bốn mươi tám giờ chườm lạnh rồi chườm nóng, cuối cùng Tô Ninh Anh đã đổi cục đá lạnh thành túi chườm ấm. Nàng nằm trên chiếc giường êm ái, thở phào đầy thoải mái.

Hôm nay không thấy bóng dáng của Thính Tuyết, không biết đang bận gì, may mà Tô Ninh Anh có thể tự đi lại được.

Tô Ninh Anh nhón chân chạm đất, trong tay cầm túi chườm ấm phiên bản thời cổ đại đã nguội. Đi một vòng quanh phòng, nàng nghe thấy tiếng chiêng trống leng keng náo nhiệt truyền đến từ bên ngoài.

"Tô cô nương." Thính Tuyết hối hả bước vào, thấy Tô Ninh Anh đang cầm túi chườm ấm đã nguội đứng trong phòng, liền chạy nhanh đến đỡ nàng: "Hôm nay là sinh nhật của biểu tiểu thư, trong phủ có mời gánh hát đến diễn và đã chuẩn bị cả yến tiệc. Bởi vì thiếu người nên nô tỳ bị gọi ra ngoài giúp đỡ."

"Không sao." Tô Ninh Anh vốn là khách, tuy nói là khách nhưng cũng giống như kẻ ăn nhờ ở đậu. Phủ thành chủ đã đãi khách rất tốt rồi, theo lẽ thường, trong thời kỳ tận thế như vậy, những thân thích bà con nghèo khó đến thăm thường đều sẽ bị đuổi ra ngoài.

Hai người đang nói chuyện thì rèm cửa dày của phòng chính được vén lên, một cô nương có khuôn mặt trái xoan bước vào.

"Đây có phải là Tô cô nương không? Phu nhân nhà ta đang ở ngoài sân, muốn hỏi Tô cô nương có muốn đi xem hát? Nếu đi thì cùng đi." Dù là nha hoàn, nhưng Bạch Cầm tự cho mình là đại nha hoàn, tỏ ra khinh thường "họ hàng nghèo" đến cửa như Tô Ninh Anh, ngẩng cao đầu nói chuyện.

Thính Tuyết ghé vào tai Tô Ninh Anh nhắc nhở: "Đây là đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, Bạch Cầm cô nương."

Ồ.

Nếu Tô Ninh Anh nhớ không lầm, kết cục của Bạch Cầm cô nương này cũng không tốt đẹp gì. Cố Nhất Thanh là người rất coi trọng danh tiếng, để bảo vệ vị thế của mình, tất nhiên hắn sẽ loại bỏ hết những người biết chuyện xấu xa của hắn.

Sau khi Cố Nhất Thanh sai Bạch Cầm gϊếŧ Thính Tuyết, để hoàn toàn che giấu chuyện này, hắn cũng tiện tay trừ khử luôn Bạch Cầm. Phương pháp là vu oan cho nàng ta tội thông đồng với nam nhân, rồi trực tiếp ném vào giếng chết đuối. Nói với bên ngoài rằng Bạch Cầm vì xấu hổ mà tự vẫn.

"Ta chưa từng nghe hát bao giờ."

Rảnh rỗi cũng không có gì làm, đi nghe thử hát cổ đại cũng không tồi.

Thính Tuyết giúp Tô Ninh Anh mặc chiếc áo choàng dày cộm treo trên giá gỗ.

"Đúng rồi, cô nương, đây là túi thơm mà sáng nay Lục công tử đưa, nói rằng đeo vào sẽ giúp tĩnh tâm và ngưng thần." Thính Tuyết lấy ra một chiếc túi thơm màu xanh chàm tỏa ra hương thuốc, nhỏ nhắn tao nhã.

Tô Ninh Anh duỗi ngón tay ra chọc chọc: "Không có độc chứ?"

Thính Tuyết: ...

Thôi được rồi, cứ đeo lên vậy.

Đại sư huynh bảo ta chết vào canh ba, thì ta có thể đi báo cáo từ canh hai.

Sau khi thu dọn xong, Thính Tuyết đỡ Tô Ninh Anh ra ngoài. Bạch Cầm nhìn thấy chân nàng không được linh hoạt, vốn dĩ đã đợi đến mất kiên nhẫn, liền không kìm được mà nhíu mày, trách móc nàng chân cẳng chậm chạp: "Tô cô nương nhanh lên chút, phu nhân chúng ta còn đang đợi bên ngoài kia."

Thính Tuyết là nha hoàn hạng hai, địa vị thấp hơn Bạch Cầm một bậc, không dám lên tiếng.

Tô Ninh Anh vẫn chậm rãi bước đi, rồi bất chợt nghiêng đầu nhìn về phía cái giếng nhỏ trong sân của mình.

Giọng nói của Tô Ninh Anh rất giống với Bạch Cầm, đều mang âm điệu vùng Giang Nam, nhưng giọng của nàng có phần nhẹ nhàng hơn, có lẽ vì nàng yếu ớt và thiếu khí lực.

"Bạch Cầm cô nương, ngươi nhìn cái giếng kia." Tô Ninh Anh giơ tay lên, chậm rãi chỉ về phía miệng giếng.

Bạch Cầm quay đầu nhìn về phía cái giếng nhỏ tối tăm. Viền giếng hình lục giác bằng ngọc trắng phủ một lớp tuyết mỏng, kết hợp với giọng nói yếu ớt mơ hồ của Tô Ninh Anh, không hiểu sao lại khiến Bạch Cầm cảm thấy có một luồng hơi lạnh chạy theo sống lưng.

"Nhìn cái gì?"

Nhìn kết cục của ngươi nha.

Tô Ninh Anh lắc đầu: "Nhìn nó đẹp."

Bạch Cầm: ...