Chương 9
Lạc Lăng Vân không có tên trong danh sách đi kèm lần này, nhưng những người khác đều rất vui mừng.
Hắn rõ ràng là sư huynh của mọi người, vì sao Lạc Lăng Vân lại luôn độc chiếm?
Mọi người đều vui vẻ và hào hứng.
Lúc tập luyện Lạc Lăng Vân sẽ không mang theo ngọc giản của môn, thứ này còn chẳng bền bằng cơ thể hắn sau một thời gian dài tập luyện bên thác nước, có lẽ hắn sẽ phải tốn rất nhiều tiền để làm một miếng ngọc mới. Lạc Lăng Vân chăm chỉ luyện tập dưới thác nước trong ba giờ sau đó mới bơi trở lại bờ, hắn lau nước trên người rồi nhặt ngọc giản của môn phái lên.
Mới nửa giờ trước, Lạc Lăng Vân đã cảm giác được có tin tức được truyền đến miếng ngọc, nhưng hắn cảm thấy gần đây cũng không có gì quan trọng, tin tức Cố Nhiên sắp tung ra cũng chẳng qua là danh sách người đi Nam Cương lần này.
Lạc Lăng Vân không cần nhìn cũng biết mình chắc chắn có tên trong danh sách.
Cố Nhiên có bao giờ không đem hắn theo đâu chứ?
Khi nhìn thấy tên một đệ tử Nam Man khác được viết ở đầu danh sách, nụ cười trên môi Lạc Lăng Vân dần dần biến mất.
Tại sao không phải là mình?
Tên phía trên mới trở thành đệ tử của nội môn hai năm trước làm sao xứng được đi với sư huynh.
Lạc Lăng Vân cảm thấy rất khó chịu.
Lạc Lăng Vân đã không gặp lại Cố Nhiên kể từ ngày họ đến thăm mộ người bạn cũ của hắn. Cho dù bản thân có chủ động tìm đến thì Cố Nhiên cũng sẽ rời đi trước, đã rất lâu rồi họ không gặp lại nhau.
Tại sao lần này Cố Nhiên không dẫn hắn đi cùng?
Lạc Lăng Vân càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhưng lại không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác khó chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy mình nên lo lắng Cố Nhiên sẽ lại tấn công người của mình. Cố Nhiên mặt mũi hiền lành nhưng lòng dạ đen tối, không đi theo hắn thì làm sao yên tâm?
Lạc Lăng Vân cố gắng tìm lý do thuyết phục chính mình, ngay sau đó lập tức đi tới Cố Nhiên bày tỏ ý định của mìn.
Lần này hắn đã may mắn bắt gặp được sư huynh, bởi vì Cố Nhiên đang bị mấy sư đệ quấy rầy xin lời khuyên.
Thấy Lạc Lăng Vân đến, Cố Nhiên cũng không nói gì, quay đầu mỉm cười.
Hắn quả thực đã cố ý tránh xa Lạc Lăng Vân từ lâu rồi, tu vi của hắn cao hơn Lạc Lăng Vân rất nhiều, chỉ cần không muốn nhìn thấy, Lạc Lăng Vân nhất định sẽ không nhìn thấy được hắn.
Hiện tại đã gặp, Cố Nhiên sẽ không có cố gắng tránh né.
Hắn cũng đã đoán được rằng Lạc Lăng Vân có lẽ sẽ đến tìm mình ngay khi danh sách được công bố.
Khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc của Cố Nhiên, trong lòng Lạc Lăng Vân lại nóng lên. Phù văn trên người không ngừng lan ra, thậm chí tim hắn cũng đập kịch liệt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ bản thân hắn sẽ không giấu được lòng căm thù Cố Nhiên mất.
"Sư huynh, lần này không phải dẫn ta cùng đi Nam Cương sao?"
Lạc Lăng Vân hỏi với giọng điệu bất bình.
Mà thanh đen phía trên đầu hắn cũng đang nói: [Nếu không phải sợ ngươi lại tấn công người khác, ta cũng sẽ không đi theo ngươi! 】
Nghe được suy nghĩ của Lạc Lăng Vân, Cố Nhiên cũng không có quá tức giận như trước đó nữa.
Bây giờ hắn đã quen với những ý kiến
khác nhau của nhiều người xung quanh. Mỗi người đều có suy nghĩ của mình
Ngay cả bản thân hắn cũng đã quen với việc che giấu suy nghĩ bên trong của mình.
Cố Nhiên nhẹ nhàng giải thích: “Đệ đã rời Nam Cương cũng đã nhiều năm rồi, có rất nhiều chuyện cũng đã chẳng còn quen thuộc nữa rồi. Hơn nữa đệ cũng đã đi rất nhiều lần rồi bây giờ ta cũng nên cho các huynh đệ khác cơ hội chứ.”
Lạc Lăng Vân còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói khác từ bên cạnh truyền đến: [Nghe hay đấy, sao không cho ta một cơ hội? 】
Cố Nhiên hơi giật mình.
Hắn nhìn xung quanh rồi đột nhiên nhìn thấy nhị sư đệ Ôn Từ Thụ.
Ôn Từ Thụ có căn Mộc linh cao cấp, tư chất rất tốt, không lâu sau khi nhập môn đã được Yến Tri Hàn nhận làm đệ tử trực tiếp.
Chỉ là Yến Tri Hàn quanh năm bế quan, ngay cả kiếm pháp Ôn Từ Thụ cũng do Cố Nhiên dạy dỗ.
Mấy năm nay, Cố Nhiên mỗi lần ra ngoài đều giao việc trong phái cho hắn, Ôn Từ Thụ nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Từ lâu Cố Nhiên đã coi nhị sư đệ này như cánh tay phải của mình.
Hắn không ngờ trên đầu Ôn Từ Thụ lại nhìn thấy một vạch đen giống hệt tam sư đệ.
Đen bóng.
Hắn cũng nói ra nhiều lời phàn nàn mà Cố Nhiên chưa từng nghĩ đến——
[Ngươi sẽ chỉ để lại những công việc tầm thường cho ta mà thôi. 】
[Mỗi khi có cơ hội thể hiện ngươi đều nhận về mình 】
[Mỗi khi chiêu mộ một đệ tử mới, cũng là ngươi tự mình ra mặt. 】
[Tất cả đệ tử chỉ ngưỡng mộ đại sư huynh, ngươi có vui không? 】
Lòng Cố Nhiên trầm xuống.
Hắn bắt đầu tự hỏi liệu tất cả những điều này có thực sự là một âm mưu hay không.
Nếu đây là suy nghĩ của Nhị sư đệ thì hắn thật sự không đáng mặt làm sư huynh rồi.
Cố Nhiên mặc dù trong đầu quay cuồng ngàn lần, nhưng Cố Nhiên vẫn cười nhạt hỏi: "Nhị sư đệ, đệ về lúc nào vậy?"
Vẻ mặt Ôn Từ Thụ vẫn như cũ cung kính: “Đệ vừa mới trở về, đúng lúc muốn gặp huynh nên đến đây.”
Thanh đen phía trên đầu hắn ta nói rất nhiều, mỗi câu đều toát ra sự oán giận không thể kìm nén: “Lần này lại bắt ta đi tham dự buổi gặp mặt vô dụng đó, những người đến bắt chuyện với ta đều hỏi thăm về ngươi. Lần trước sư tôn còn nói chuyện với ta cũng là hỏi chuyện bình thường ngươi làm gì, người sợ ngươi hay ôm đồn chuyện về mình...]
Cố Nhiên nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm nữa.
Hắn để cho Ôn Từ Thụ thay bổn phái tham gia họp mặt với các môn phái khác đều là muốn để cho tất cả bọn họ biết rằng Nam kiếm phái này có một nhị sư đệ tên Ôn Từ Thụ.
Cơ hội này hắn cũng không muốn sao, vậy rốt cuộc Ôn Từ Thụ đó còn muốn làm chuyện gì nữa.
Đệ ấy muốn đến Nam cương để chiêu mộ đệ tử mới ư?
Ôn Từ Thụ là căn Mộc linh, khá thích hợp đi về phía Nam cương, nhưng hắn chưa trải qua chiến đấu gian khổ, cho nên chưa chắc có thể ứng phó trước sự tấn công của đám dã thú.
Nhưng nếu không trực tiếp đối mặt với chúng, hắn sẽ không bao giờ có kinh nghiệm chiến đấu thực thụ.