Chương 6

Lạc Lăng Vân có hơi sửng sốt.

Cố Nhiên không nói thêm gì nữa, bóng người nhanh chóng biến mất trước mặt Lạc Lăng Vân.

Lạc Lăng Vân bóp chặt bình thuốc bạch ngọc trong tay. Cố Nhiên rõ ràng là muốn uống thuốc, vì sao đột nhiên lại không nhận?

Nhớ tới ánh mắt Cố Nhiên vừa rồi đột nhiên trở nên lạnh lùng, Lạc Lăng Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cố Nhiên luôn rất bao dung với các đồng môn của mình, ngay cả khi ai đó mắc lỗi, trước tiên hắn sẽ giải thích lỗi đó là gì trước khi để bất kỳ ai nhận hình phạt. Hắn hiếm khi tỏ ra thờ ơ hay với người khác.

Hắn sẽ không từ chối lòng tốt của các huynh đệ đồng môn.

Không biết vì sao, Lạc Lăng Vân luôn có cảm giác mình đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Lạc Lăng Vân nhanh chóng tìm ra nguyên nhân cho cảm xúc của mình: chắc chắn hắn đau buồn vì kế hoạch của mình đã bị chặn lại, chắc chắn không phải vì Cố Nhiên từ chối nên mới buồn bực.

Khi hắn và bằng hữu của mình cùng nhau gia nhập Nam Kiếm tông, ban đầu họ dự định cùng nhau bảo vệ người trong tộc sau khi hoàn thành việc luyện kiếm. Nhưng bất ngờ thay, những bằng hữu của hắn đã theo Cố Nhiên ra ngoài huấn luyện rồi sau đó không bao giờ quay trở lại.

Tu luyện vốn là một con đường nguy hiểm, chuyện sinh tử không thể tránh khỏi. Lúc đầu, Lạc Lăng Vân chỉ đau buồn trước cái chết của bừng hữu chứ không nghĩ đến điều gì khác.

Mặc dù vật gia truyền của bằng hữu không thấy đâu nhưng hắn cũng không nghi ngờ Cố Nhiên vì sư huyện luôn chăm sóc rất tốt cho những đệ tử mới này.

Cho đến khi hắn tình cờ nghe được y tu của môn phái nói, lúc trở về trên mu bàn tay Cố Nhiên có phù văn, sau đó hắn cầu xin sư phụ giúp đỡ tiêu trừ nó.

Lúc này Lạc Lăng Vân mới bắt đầu nghi ngờ, hắn biết những hình xăm đó sẽ không bao giờ rơi vào tay người khác, trừ khi người đó muốn để lại dấu vết trên cơ thể người khác!

Bằng hữu của hắn không phải chết do thú dữ tấn công mà bị Cố Nhiên gϊếŧ chết để chiếm đoạt bảo vật!

Lạc Lăng Vân chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra với một giáo phái lớn như Nam Kiếm tông. Sau khi kết nối mọi thứ lại với nhau, hắn đã ngay lập tức muốn gϊếŧ chết đại sư huynh Cố Nhiên này.

Nhưng đến hiện tại bản thân hắn vẫn chưa thể làm điều đó.

Hắn không thể đánh bại Cố Nhiên.

Lạc Lăng Vân cố gắng hết sức luyện tập, rất nhanh sau đó hắn đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng và trở thành Tam đồ đệ của trân truyền của Yến Tri Hàn.

Hắn cũng trở thành Tam sư đệ của Cố Nhiên.

Lạc Lăng Vân luôn cố gắng tiếp cận Cố Nhiên, đợi sau này khi hắn không phòng bị bản thân sẽ gϊếŧ chết hắn báo thù cho bằng hữu của mình.

Lạc Lăng Vân đứng yên một lúc lâu mới quay người rời khỏi Chu Tước phong.

Ở bên này, Cố Nhiên đã tới cửa ngoài. Ngoại môn có rất nhiều người, nhưng không phải tất cả đệ tử hắn biết, cũng không phải tất cả đều nhận được sự hướng dẫn của hắn, cho nên Cố Nhiên định đi tới đi vòng quanh xem có phải chỉ là bản thân gặp ảo giác hay không.

Các đệ tử ngoại môn đang học kiếm pháp cơ bản, thấy Cố Nhiên đến, đều thu hồi kiếm, dừng lại rồi tiến đến chào Cố Nhiên: "Đại sư huynh!", “Đại sư huynh đến rồi!.” “Bái kiến đại sư huynh.”

Cố Nhiên nhìn đỉnh đầu bọn họ, kinh ngạc phát hiện trên đầu bọn họ cũng có những thanh ngang kỳ lạ đó, những thanh ngang đó nếu nghe kỹ thì có thể lên tiếng.

…Tiếng ồn làm đầu óc hắn đau nhức.

Khác với thanh ngang trên đầu Lạc Lăng Vân, thanh ngang trên những đệ tử ngoại môn này phần lớn đều có màu đỏ, chúng cũng không đầy ắp như hắn.

Chỉ có những thanh ngang của những đệ tử bên ngoài mới phát ra ánh sáng đen mờ nhạt.

Hầu hết những âm thanh do thanh ngang đỏ đó tạo ra đều nhiệt tình như thái độ mà họ thể hiện, nhưng thỉnh thoảng sẽ bật lên một số tiếng thở dài khó chịu: Vết thương trên cổ sư huynh thật khó chịu, ta thật sự rất muốn giúp huynh ấy liếʍ nó. ..

Cố Nhiên:?

Cố Nhiên chỉ vào đệ tử ngoại môn không biểu cảm "liếʍ nó" sau đó kêu người đó thể hiện kết quả luyện tập của mình.

Sau đó hắn còn bắt người luyện tập thêm ba tiếng nữa, để cậu không có quá nhiều thời gian và đầu óc suy nghĩ những chuyện lung tung.

Sọc đỏ trên đầu đệ tử đã đầy, bây giờ hắn thậm chí còn hưng phấn reo hò: [Sư huynh, nhìn ta! Huynh ấy để ý đến ta! Sư huynh đã chỉ ra sai lầm của ta! Ôi chúa ơi! Sư huynh trừng phạt ta! Sư huynh trừng phạt ta có ý nghĩa gì? Điều đó chứng tỏ sư huynh rất yêu thương và tôn trọng ta! Tóm lại, sư huynh yêu ta!]

Cố Nhiên: "......"

Hehe, có vẻ như phạt ba giờ vẫn còn hơi ít.

Cố Nhiên dạo một vòng, cuối cùng cũng đại khái đoán ra được chuyện này có ý nghĩa gì.

Trước hết, loại vạch ngang khó hiểu này chỉ xuất hiện trên đầu đệ tử Nam Kiếm phái, còn những người khác thì không.

Thứ hai, loại thanh ngang này có hai màu, một màu đỏ và một màu đen, có thể phân biệt được với âm thanh do thanh ngang tạo ra. Trong số đó, sọc đen tượng trưng cho sự ác ý, toát ra những cảm xúc như ghê tởm, ghen tị, hận thù, v.v., còn sọc đỏ tượng trưng cho sự thân thiện… tạm thời gọi đó là sự thân thiện, mặc dù trông nó không có vẻ nghiêm túc.

Cuối cùng, có năm thanh ngang phía trên đầu mỗi người, đại diện cho cường độ của cảm xúc tích cực hoặc tiêu cực.

Tóm lại, Cố Nhiên nhìn thoáng qua có thể biết những đệ tử này trong môn phái đang tập trung tu luyện hay chỉ đang suy nghĩ.

…Chẳng lẽ chuyến đi tới Vạn Kiếm trủng này đã mang đến cho bản thân một khả năng đặc biệt?

Nếu như không có hại đối với thần thức của mình, thì có lẽ nó sẽ là trợ thủ đắc lực trong việc khống chế đệ tử trong tông môn.

Lúc này Cố Nhiên vẫn tự đặt mình vào vị trí sư huynh trong tông môn, không nhận ra tính nghiêm trọng của việc này.

Bây giờ sau khi đã lý giải được đại khái những thanh ngang trên đầu đám đệ tử này có nghĩa là gì, Cố Nhiên bắt đầu chú ý đến ác ý mà lần đầu tiên hắn “nghe được” từ đệ tam sư đệ Lạc Lăng Vân.

Vì sao Tam sư đệ lại muốn báo thù hắn?

Cố Nhiên khẽ cau mày, suy nghĩ lại câu chuyện của Lạc Lăng Vân.

Lạc Lăng Vân gia nhập giáo phái từ năm mười tuổi, đến bây giờ đã gần mười năm, tuy nhiên, người Nam Man vẫn duy trì dáng vẻ của trẻ trung của mình trong phần lớn cuộc đời của mình, những chàng thiếu niên trẻ trung mà người ta nhìn thấy trên vùng đất Nam Cương đó có thể là những người đã tám chín mươi tuổi.

Điều này không có gì lạ với những người tu hành, giống như sư tôn của họ nhìn vẫn còn khá trẻ. Điểm khác biệt duy nhất của những người Nam Man đó chính là họ sẽ không bao giờ già đi mà thôi.

Cố Nhiên phụ trách tuyển chọn những đệ tử ở Nam Cương. Hắn đã tiếp xúc với khá nhiều trẻ em vùng Nam Man, bản thân cũng đã gặp kha khá những đứa trẻ xuất sắc.