Chương 2

"Chúng ta không quen biết nhau." Cố Nhiên cười nói: "Hắn chỉ là muốn so tài cao thấp cùng ta mà thôi."

Mọi người nghe xong đều cảm thấy điều này phù hợp với tính cách coi kiếm như mạng của người đàn thiếu nên đó nên họ không còn đùa giỡn nữa.

Bản thân Cố Nhiên cũng không để tâm đến tình tiết này mà tiếp tục cười đùa và trò chuyện bên ly rượu với những người bạn mới, cho đến khi mặt trăng tỏa sáng rực rỡ họ mới giải tán.

Cố Nhiên dẫn theo một số đệ tử Nam Kiếm phái trở lại giáo phái, sau khi đuổi đám người đi cùng về phòng hắn đi đến đỉnh Khổng Tức xem sư tôn đã xuất quan chưa.

Mỗi lần ra ngoài hoàn thành sứ mệnh được gia, trước tiên hắn phải làm việc này, đây là lòng kính trọng và tình cảm chân thành của hắn đối với người đã nuôi nấng mình.

Sư tôn của Cố Nhiên là Nam kiếm tông tông chủ Yến Tri Hàn, trong tay nắm giữ Hàn Sương kiếm, ngày từ khi còn trẻ ông đã nổi danh với uy danh “nhất kiếm Sương Hàn thập tứ châu.

Nhưng càng về sau, số lần ông xuất thủ càng ngày càng ít, ngày bế quan càng ngày càng nhiều, chỉ khi các tông phái ở phía nam tổ chức đại lễ thì ông mới xuất quan.

Cố Nhiên là đệ tử đầu tiên của Yến Tri Hàn cũng là đệ tử mà ông tâm đắc nhất, bản thân hắn cũng là sư huynh tốt nhất trong số các đệ tử của Nam Kiếm phái, hầu như tất cả mọi người đều được hắn hướng dẫn qua một lần.

So với Yến Tri Hàn thường xuyên ẩn dật, Cố Nhiên dành nhiều tâm sức hơn cho công việc của môn phái.

Mọi người đều đã nhận định rằng Cố Nhiên sẽ là tông chủ tiếp theo của Nam kiếm phái.

Thậm chí có người cho rằng Cố Nhiên bây giờ cũng không khác gì giáo chủ.

Những lời này ít nhiều lọt vào tai Yến Tri Hàn.

Yến Tri Hàn nhìn đại đệ tử vui mừng như vậy thì mới kinh ngạc phát hiện hắn đã lớn như vậy mà mình không hề hay biết.

Cố Nhiên là con của sư huynh Yến Tri Hàn, cũng là thiên tài được phụ thân yêu quý nhất, mọi người đều cho rằng sư huynh sẽ trở thành giáo chủ.

Kết quả là sư huynh đột ngột qua đời.

Mẫu thân của Cố Nhiên rất đau lòng sau khi biết tin này, sau đó vì quá đau buồn mà sau khi sinh Cố Nhiên bà qua đời.

Cố Nhiên lớn lên dưới sự bao bọc của giáo phái, từ nhỏ đã siêng năng học tập và ham học hỏi, kính trọng những người lớn tuổi và được các trưởng lão khá yêu mến.

Yến Tri Hàn cũng rất yêu quý Cố Nhiên, sau khi nhìn thấy hắn tu hành ông đã đính thân nhận hắn là đệ tử chân truyền.

Nhìn khuôn mặt ngày càng giống người sư huynh của mình, hai tay Yến Chỉ Hàn hơi siết chặt lại, như muốn xua đi những suy nghĩ đang dâng trào trong lòng.

Ông coi Cố Nhiên như con ruột, Cố Nhiên cũng tôn trọng ông như phụ thân, dù cho tông môn có làm bao nhiêu việc, hắn cũng không bao giờ phàn nàn, điều này khiến cho mấy lão già khác rất ghen tỵ với sư đồ hai người.

Với một đệ tử như vậy, ông có gì không hài lòng chứ?

Mặc dù đang nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Yến Tri Hàn nhìn Cố Nhiên vẫn nghiêm nghị hơn một chút: “Con uống rượu à?”

Cố Nhiên không ngờ mùi rượu trên người còn chưa tan hết, đáp:“Con không uống nhiều lắm”, sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Yến Tri Hàn bắt hắn quỳ xuống.

Cố Nhiên không còn cách nào khác là phải quỳ xuống trước mặt ông.

Yến Tri Hàn nhìn Cố Nhiên đang ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của mình, ngón tay của ông khẽ run lên, lộ ra niềm vui khó có thể giải thích được với người ngoài.

Ông không nhịn được giơ tay xoa đỉnh đầu Cố Nhiên, khinh thường nhìn khuôn mặt có hơi khác biệt với người trong quá khứ.

Nếu là người đó thì dù thế nào cũng không thể ngoan ngoãn làm như vậy được.

Cố Nhiên thì khác, Cố Nhiên làm gì cũng nghe lời ông.

Trong lòng Yến Tri Hàn dâng lên rất nhiều tà niệm, nhưng lại nghe thấy bản thân dặn dò đệ tử yêu quý: “Cha ngươi trước đây uống rượu gây chuyện, nếu không uống thêm mấy ly, có lẽ đã không chết. .. "

Vẻ mặt của Yến Tri Hàn đầy đau đớn và tức giận.

Đây là lần đầu tiên Cố Nhiên nghe Yến Tri Hàn nhắc tới cái chết của phụ thân mình, trước đó hắn cũng không biết lại có biến cố như vậy.

Thảo nào ông lại tức giận.

Nhìn thấy Yến Tri Hàn đau khổ như vậy, Cố Nhiên vội vàng quỳ gối về phía trước, chân thành thừa nhận lỗi: "Đệ tử biết sai, xin sư phụ trừng phạt!"

Yến Tri Hàn nói: "Ngươi đã lớn rồi, nếu ta trừng phạt ngươi lần nữa thì cũng không hay, lần này thì quên đi, nhưng sau này ngươi phải nhớ không được làm như vậy nữa."

Ông càng từ chối trừng phạt, Cố Nhiên càng cảm thấy xấu hổ vì đã động vào nỗi đau của ông, vậy nên bèn quyết định đến Vạn Kiếm trủng để suy nghĩ về lỗi lầm của mình.

Yến Tri Hàn đưa hai tay ra sau lưng, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoay tròn, giọng điệu rất bình tĩnh trả lời: “Vậy thì đi đi.”

Cố Nhiên vừa nghe lời này, liền biết Yến Tri Hàn vẫn còn đang tức giận, lập tức không dám trì hoãn nữa, đi tìm nhị sư đệ giải thích chuyện trong tông môn sau đó lập tức đến Vạn Kiếm trủng.

Nhưng Nhị sư đệ gọi hắn: “Sư tôn xuất quan rồi?”

Cố Nhiên gật đầu.

"Nếu như đệ có việc gì muốn tìm sư phụ, thì bây giờ có thể qua."

Hắn nhẹ nhàng nói.

Nhị sư đệ vội vàng đi gặp Yến Chỉ Hàn.

Không ngờ Yến Tri Hàn đã không còn ở đó nữa.

Nơi ở của Yến Tri Hàn không bao giờ được thông báo cho các đệ tử bản môn, chỉ khi Cố Nhiên đi chơi trở về, ông mới xuất quan gặp hắn.

Nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, bàn tay của Nhị sư đệ ở bên cạnh nắm chặt thành quyền.

Đều là đệ tử chân truyền, tại sao trong mắt sư tôn chỉ có sư huynh?

Hắn thừa nhận sư huynh quả thực xuất chúng, không ai trong số họ có thể so sánh với tài năng của hắn, nhưng họ cũng là đệ tử của sư phụ!

Mặc dù Cố Nhiên đã tận tình chỉ dạy các huynh đệ nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không vui.

Lấy vấn đề trừng phạt làm ví dụ, ai cũng thấy rõ ràng rằng sư tôn rất nghiêm khắc với Cố Nhiên, nhưng ông chưa bao giờ trừng phạt bất kỳ đệ tử nào khác của mình. Người ta chỉ có tình yêu thì mới quan tâm, không đòi hỏi hay trừng phạt không phải vì ưu ái mà vì không quan tâm!

Nhị sư đệ cay đắng rời khỏi chỗ ở của Yến Tri Hàn, đi tìm đến nơi luyện kiếm.

Cố Nhiên không biết về suy nghĩ của nhị sư đệ.

Trong mắt hắn, Nhị sư đệ là người thông minh, hiểu biết, cũng là trợ thủ đắc lực có thể giao phó công việc của tông môn.