Chương 9: Đại Sư Huynh Rút Kiếm Ngươi Sẽ Chết

Bộ xương khô trắng này đột nhiên xuất hiện khiến Thuần Dương giật nảy cả mình, thần kiếm trong tay huy động, dẫn sét lần thứ ba.

Bộ xương trắng bị sét đánh trúng ngã xuống đất.

Càng làm cho người ta giật mình là, dù đã bị sét đánh qua, hắn hoàn toàn không chết, vẫn giãy dụa bò lên.

Chẳng qua Thuần Dương cũng không phải tên đần, phát huy tinh thần nhân lúc người ta bệnh liền gϊếŧ chết. Chờ hắn vừa bò dậy lại dùng một tia sét lớn hơn đánh vào trên đầu hắn.

Sau đó lại thêm một tia.

Lại một tia nữa.

Cứ một tia lại một tia, tia sau càng mạnh hơn tia trước, cảnh tượng kia cũng không biết phải hình dung ra sao, cũng là bốn chữ "Trời sụp đất nứt" !

Thuần Dương rất mạnh, mặc dù đánh không lại đại sư huynh, nhưng Kim Đan kỳ như hắn đã có thể cầm kiếm hoành hành thiên hạ.

Trừ đại sư huynh của hắn ra, bộ xương trắng này là đối thủ khó giải quyết thứ hai.

Sấm sét vẫn còn đánh tới, không chút do dự hay khách khí gì.

Sấm sét đánh xuống ngày càng mạnh, ngày càng sáng.

Nhưng rốt cuộc, Thuần Dương đã bất lực.

Linh lực trong cơ thể đã tiêu hao gần như không còn.

Hắn thở hồng hộc, chống kiếm mà đứng.

"Lúc này hắn hẳn là chết rồi."

Nhưng mà lúc hắn tập trung nhìn vào, tên đầu lâu bị sấm sét đánh mấy chục tia này lại vẫn còn sống.

Hơn nữa khi bò dậy, ngoại trừ thân thể có hơi đen, còn lại không có bất cứ vấn đề gì.

“Cái tên khốn này. Đến vậy còn chưa chết sao.”

Lúc này đến phiên Thuần Dương chạy trốn.

Hắn ngự kiếm phi hành, chuẩn bị trốn khỏi hiện trường, trở về gọi cứu binh.

Tên bộ xương khô trắng phát ra tiếng cười âm trầm khủng khϊếp: “Tiểu đạo sĩ, ngươi đánh hết sức rồi à? Vậy đến phiên ta.”

Nói xong, hắn búng tay nhẹ một cái.

"Ba" một tiếng, pho kiếm dưới chân Thuần Dương nổ tung tại chỗ.

Mất đi phi kiếm, Thuần Dương không điều khiển được cơ thể nên rơi trên mặt đất, Thần kiếm Lôi Phạt đang cầm trong tay chuẩn bị liều chết quyết chiến.

Thuần Dương bị bộ xương khô tiếp cận, toàn thân cảm nhận được ma khí nồng nặc, cảm giác buồng tim của mình giống như đột nhiên dừng lại, máu chảy ngược, tay chân hắn đều mềm nhũn, không thể hô hấp, ý thức có chút mơ hồ.

Ma khí mà đối phương phát tán quả thực quá nồng đậm, phá rối khí tràng trong cơ thể Thuần Dương, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Đối thủ quá đáng sợ, ta sẽ phải chết sao.

Hắn không kịp cảm thấy sợ hãi, kiên trì định dùng kiếm liều mạng với bộ xương khô.

Bộ xương khô dường như không có ý định gϊếŧ Thuần Dương ngay, mà ngược lại đánh qua lại với Thuần Dương. Tựa như trêu đùa một con chuột.

Hắn vừa trêu đùa Thuần Dương, vừa cười nói: "Tiểu đạo sĩ, chút bản lãnh này của ngươi làm sao mà đấu lại ta. Không bằng thành thành thật thật đến đầu hàng ta đi, bản tướng thu ngươi làm đệ tử đích truyền. Dưới một người trên vạn người."

"Nằm mơ đi. Yêu quái mau chết" Thuần Dương cười lạnh một tiếng, ngón tay cử động, xuất ra Điểm Thạch Thành Kim Thuật, thả ra điểm điểm áng sáng vàng.

"Đinh" "Đinh" "Đinh" một âm thanh, cái này điểm kim quang lại bị đầu lâu tuỳ tiện dùng trong tay khô lâu côn lập tức

"Ôi, còn dùng Điểm Thạch Thành Kim Thuật sao. Nếu đã không muốn đầu hàng, vậy bản tướng sẽ luyện ngươi thành thi quỷ, làm việc cho ta đi."

Thuần Dương không nghĩ tới bộ xương khô lại mạnh đến mức này, sát chiêu của hắn không hề có hiệu quả.

Hôm nay sợ rằng sẽ chết thật.

Có thể Thuần Dương cũng là nhân vật gặp mạnh vượt mạnh, kiếm trong tay vung lên lần nữa, vô số vệt kiếm chém tới điên cuồng, bao phủ cả người bộ xương khô.

Trong mắt bộ xương khô hiện ra vẻ hung ác nham hiểm: "Kiếm thuật không tệ, đáng tiếc tốc độ và lực đạo không đủ. Xem ra, hôm nay không đánh cho ngươi tàn phế, không có cách bắt ngươi trở về."

Nói xong, bộ xương khô đột nhiên xuất thủ, ngón cái và ngón trỏ giống như móng vuốt đại bàng cùng lúc bám vào tay phải cầm kiếm của Thuần Dương.

Thuần Dương phản ứng cũng nhanh, cầm một mảnh thần phù đập tới giữa đầu bộ xương.

Kia có thể là thần phù của Lý Đạo Tử, uy lực vô cùng khủng khϊếp.



Bộ xương khô nhìn thấy thần phù này liền biết không thể đùa giỡn, gấp rút phi thân né tránh thần phù được Thuần Dương ném ra.

Nhưng trước khi hắn né tránh, ngón tay bắn ra cái gì đó vào cổ tay Thuần Dương.

"Răng rắc" âm thanh vang lên, toàn bộ sự đau đớn truyền đến từ cổ tay, hắn bị đánh trật khớp rồi.

Thuần Dương hít sâu một hơi, kiếm thần trong tay trong phút chốc không thể cầm được nữa mà rơi xuống.

Cũng may Thuần Dương phản ứng kịp thời, tay trái chụp tới, cầm kiếm thần lần nữa trong tay.

Trước mắt chỉ có thanh kiếm thần này của hắn mới có thể chống lại bộ xương khô cứng cáp này, không thể nào ném đi.

Nhưng đúng vào lúc này, thân thể Thuần Dương vừa hướng về phía trước một chút, bộ xương khô bỗng nhiên bay nhào tới, đánh một quyền vào bụng Thuần Dương.

Chỉ vỏn vẹn một lần, Thuần Dương có thể cảm nhận được ma khí xâm nhập cơ thể, phần bụng đau nhức vô cùng.

Trong giây lát, hắn ngã xuống đất không dậy nổi.

Đầu lâu hít sâu một hơi: “Tiểu đạo sĩ như ngươi quả là khó chơi, ép ta phải dùng thủ đoạn độc ác. Ta cũng là người tốt, định chỉ bắt sống, nếu không đã sớm gϊếŧ chết ngươi rồi.”

Thuần Dương tuyệt vọng đến gầm thét: "Thà chết không chịu nhục. Có gan thì cứ gϊếŧ ta."

Bộ xương khô cười lạnh, một chân đá trúng khuôn mặt Thuần Dương, đá bay cả người Thuần Dương ra ngoài, một phát rơi ở chỗ mặt đất phía xa.

“Ta muốn làm nhục ngươi, ngươi nghĩ sao? Không chịu nổi một kích!”

Trong mắt hắn Thuần Dương cùng lắm chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, tùy ý đều có thể bắt giữ.

Đối thủ chân chính trong mắt bộ xương khô, vẫn luôn là chưởng môn của mấy liên minh chính đạo, những lão bất tử đứng đằng sau kia.

Thuần Dương bị đánh thảm đến mức suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, tất cả đều nhờ ý chí gắng gượng mà vượt qua, hiện tại hắn đến sức lực cầm kiếm cũng không còn, khuôn mặt anh tuấn sưng phù nhìn không ra.

Lúc này Thuần Dương mới biết, tu vi hiện tại của chính hắn, so với tên ma tướng kia, giống như lấy trứng chọi đá.

Bộ xương khô muốn lấy mạng hắn cùng lắm chỉ cần vài phút.

Có điều bộ xương khô thích làm nhục đối thủ, do vậy mới để hắn sống tới bây giờ.

Thuần Dương không cam lòng, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở đây sao?

Bộ xương khô cười ác chuẩn bị ôm Thuần Dương đi: “Tốt lắm, tiểu đạo sĩ, đi theo ta đi, ta sẽ huấn luyện ngươi thật tốt.”

Thuần Dương chấn động trong lòng, lúc này hắn mới phát hiện, chết có lẽ là cách tốt nhất để giải thoát, nếu như rơi vào tay tên này, chỉ sợ so với chết còn không bằng.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Nếu như đại sư huynh ở đây thì thật tốt.

Trong đầu hắn vừa nghĩ đến điều đó, trước mặt liền loé lên một cái, hắn thật sự nhìn thấy thân ảnh thon dài của đại sư huynh đứng cách đó không xa.

Thuần Dương còn tưởng rằng mình nhìn thấy ảo giác.

Cho đến khi đại sư huynh mở miệng hỏi: "Thuần Dương, ngươi sao lại ở đây tại? Vừa rồi những tia sét kia là ngươi thả sao?"

Thuần Dương lập tức tỉnh ngộ, đại sư huynh thật sự đến rồi.

Hắn bỗng nhiên hô to: "Đại sư huynh chạy mau, ngươi không phải là đối thủ của hắn. Ma tướng kia là từ Ma Giới đến."

Thuần Dương trong lòng mặc dù rất muốn đại sư huynh cứu mình, nhưng có thể cũng nhận thức đến một vấn đề.

Liệu đại sư huynh có thể đánh thắng được tên bộ xương khô này sao?

Chính hắn thả nhiều sét đánh đến vậy đều không cách nào gϊếŧ, đại sư huynh còn là phàm nhân, coi như có lợi hại hơn thì vẫn không làm sao gϊếŧ được bộ xương có lực phòng ngự kinh người như thế.

Còn không bằng để hắn chạy nhanh, sau khi trở về có thể cho thế giới biết rõ, Thuần Dương hắn cũng là chiến binh anh dũng.

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, đột nhiên một thân ảnh đen hiện lên.

Chờ tới lúc Thuần Dương kịp phản ứng, hắn đã bị đại sừ huynh ôm lấy cứu về từ tay bộ xương khô.

"Hả? Tình huống gì đây." Thuần Dương mơ màng.

Vũ Trần nhàn nhạt nói: "Chớ quấy rầy. Đánh thua thì sao. Sao phải cho người khác chí khí, từ bỏ uy phong mình."

Bộ xương khô cũng giật nảy cả mình.

Thiếu niên áo trắng trước mặt này, cơ thể như gió, chớp mắt liền cứu Thuần Dương từ trước mặt hắn đi.

Đầu lâu lui lại một bước, như gặp phải kẻ địch mạnh, toàn sức phóng ra, chất vấn Vũ Trần.

"Ngươi là ai."



Vũ Trần ném Thuần Dương xuống đất, bình tĩnh đối mặt với bộ xương khô.

“Phái Tiêu Dao, Vũ Trần. Còn ngươi?”

Bộ xương khô: "Phi Thiên Khô Lâu."

Vũ Trần: "Ngươi chính là tên ma tướng giáng thế kia."

Thật ra Phi Thiên Khô Lâu là thủ lĩnh của hội mười ba ma tướng.

Hắn cũng biết mươi hai vị huynh đệ của hắn sau khi giáng thế đều biến mất vô cớ, cho nên sau khi Vũ Trần đột nhiên xuất hiện khiến hắn hơi căng thẳng.

Nhưng rất nhanh liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Thân thể của Vũ Trần không có chút tia linh khí nào.

Phi Thiên Khô Lâu: "Ngươi là phàm nhân? Ngay cả Luyện Khí kỳ cũng không phải?"

Trường kiếm trong tay Vũ Trần nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, bởi vì Phi Thiên Khô Lâu nói trúng tim đen của hắn.

Phi Thiên Khô Lâu cười ha ha: "Hoá ra chỉ là một tên du ngoạn giang hồ mà thôi. Làm hại ta căng thẳng. Một tên luyện võ cũng dám quản chuyện tu chân giới, ngươi cũng chán sống. Ha ha ha ha ha ha, đúng là cười chết người ta."

Vũ Trần lại không nói chuyện với nó, đột nhiên rút kiếm, xuất ra chiêu thức đầu tiên.

"Áo Tuyết Trầm Chu."

Thuần Dương lúc nàn trợn trừng mắt.

Thực ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đại sư huynh rút kiếm đấu với người khác.

Phi Thiên Khô Lâu thấy Vũ Trần triển khai tấn công, cười lạnh một tiếng: "Vùng vẫy giãy chết."

Phi Thiên Khô Lâu ngạo nghễ mở rộng hai tay, duỗi ra bàn tay xương trắng, hướng về phía Vũ Trần.

Một chiêu kiếm thức của Vũ Trần hắn hoàn toàn không để vào mắt, nhát kiếm này nhìn qua quá mức nhu hoà, chút nhiệt độ cũng không có.

Nhưng chỉ trong một giây sau, một nhát kiếm này bỗng dưng triển khai, xuất hiện hơn hai mươi nháy biến hoá, giống như mặt trời nhu hoà bỗng trở nên bỏng chết người.

Phi Thiên Khô Lâu nghẹn ngào sợ hãi kêu: "Cái này là kiếm pháp gì."

Phi Thiên Khô Lâu vừa nói, một bên tăng tốc độ tấn công lại, hai tay hóa thành mạng lưới phòng ngự, chống cự công kích của Vũ Trần.

Hắn bị hù rồi, không còn dám khinh địch, dùng hết sức đối phó.

Trực giác của hắn rất nhạy bén, biết rõ một nhát kiếm này nếu bổ xuống sẽ không phải chuyện đùa.

Hắn nhanh chóng chăm chú hết sức phòng ngự, tuy nhiên chiêu kiếm của Vũ Trần phảng phất bên trong có biến hoá rất nhiều, lại như không có biến hoá, hư vô mờ mịt, cản cũng không thể cản, tránh cũng không được.

Cả người Vũ Trần như biến thành một trận gió, phiêu bay phất phơ, thân hình đong đưa theo gió, nhẹ nhàng như lông vũ, không hề có quỹ đạo nhất định.

"Phốc phốc" một tiếng, trường kiếm của Vũ Trần lại tuỳ tiện xuyên thấu mạng lưới phòng ngự đánh sợ của Phi Thiên Khô Lâu, mũi kiếm trực tiếp đâm vào con mắt hắn, xuyên qua não.

Trong mắt Phi Thiên Khô Lâu tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hắn chết cũng không thể tin được, chính mình vậy mà lại bị một phàm nhân tuỳ tiện chém gϊếŧ, bản thân lại càng không có cách nào tránh đi hay cản một nhát kiếm này.

Hơn nữa, kiếm của Vũ Trần lại đâm vào nhược điểm của hắn, giống như đầu bếp róc thịt trâu.

Một kiếm đã có thể đâm mệnh môn của Phi Thiên Khô Lâu.

Điều này không thể nào.

Lực phòng ngự của mình mạnh như vậy, ở Ma Giới cũng xem là lông phượng sừng lân.

Lại bị người phàm dùng một kiếm gϊếŧ chết.

Hai mắt hắn trắng toát, ma khí phòng ngự ở ngoài thân dần dần tan đi.

Phi Thiên Khô Lâu trước khi chết đột nhiên nghĩ rõ ràng cái gì, nói ra lời cuối cùng.

"Ta biết rõ, chính là ngươi. Hoá ra ngươi là người gϊếŧ mười hai huynh đệ của ta."

Nói xong, hắn ngã gục, một thân xương trắng dần dần biến thành vôi.

Một bên, Thuần Dương nhìn đến nỗi chấn kinh, miệng há thật to, nửa ngày không thể khép lại.

Hắn biết đại sư huynh của mình rất lợi hại, nhưng lợi hại đến mức này thì có hơi quá.

Hắn chỉ dùng một kiếm, liền chém chết ma tướng Phi Thiên Khô Lâu.