- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Đại Sư Huynh Là Phàm Nhân Nhưng Rất Mạnh
- Chương 8: Thuần Dương Tử Ra Oai
Đại Sư Huynh Là Phàm Nhân Nhưng Rất Mạnh
Chương 8: Thuần Dương Tử Ra Oai
Ban đêm, phái Tiêu dao đã hoàn toàn giới nghiêm, Lý Đạo Tử và các vị sư thúc sư bá hợp sức bày ra đại trận hộ sơn.
Có điều môn quy của phái Tiêu Dao vô cùng rộng rãi, giới nghiêm chỉ nhằm vào các đệ tử tạm thời còn thiếu năng lực tự vệ, những đệ tử tài cao gan lớn cũng không chịu tuân theo.
Thậm chí có thể tự do xuống núi.
Chẳng hạn như Vũ Trần, hay như Thuần Dương Tử.
Lúc này, Vũ Trần một thân một mình cưỡi ngựa, đi tới gần núi Đại Long tuần tra.
Hắn đến đây cũng là vì cái gọi là kiếp nạn lớn, để dập tắt manh mối của nó.
Vũ Trần rất mạnh, từ khi xuyên không đến thế giới này, hắn đã biết chính mình rất mạnh.
Vừa ra đời đã có thể nói chuyện, một tháng sau đã có thể xuống đất đi được.
Người trong nhà đều kinh ngạc đến quên trời đất
Lúc tròn một tuổi, phụ mẫu mang hắn đi thăm viếng người thân, đúng lúc lại gặp rất nhiều sơn tặc.
Vì quá hoảng loạn, hắn và phụ mẫu đã thất lạc nhau, bọn người hầu thân ai nấy chạy, chỉ để lại một mình hắn đối mặt với đám sơn tặc.
Người nhà đều cho rằng nhi tử là hắn hẳn phải chết, không có gì nghi ngờ.
Vũ Trần lại tiện tay nhặt Nhất Chi Trường Kiếm, bất động thanh sắc gϊếŧ chết hết đám sơn tặc, một tên cũng không chừa lại.
Lý Đạo Tử trên đường đi qua nơi đây vừa hay lại chứng kiến cảnh đồ sát này, hắn cũng trợn mắt hốc mồm, kinh hãi không thôi, liền nhặt hắn mang về phái Tiêu Dao, thu làm đại để tử của chính mình.
Mới tròn một tuổi đã mạnh như vậy, về sau nếu tu thành chính quả, còn mạnh đến mức nào.
Nhưng mà, sau này Lý Đạo Tử mới phát hiện, thân thể Vũ Trần vậy mà không có linh căn, phàm căn còn không có, chỉ có phế căn.
Cơ bản là không thể nào tu tiên được.
Lý Đạo Tử dùng hết tất cả biện pháp, dùng vô số linh dược.
Ngâm tắm bằng thuốc, uống rượu thuốc, biện pháp gì cũng đã dùng, nhưng mà Vũ Trần vẫn không thể tu thành tiên, đến việc vào Luyện Khí kỳ cũng không làm được.
Dù là như thế, thân thể không có một tia linh khí của Vũ Trần phát triển theo tuổi tác, vẫn không ngừng mạnh lên.
Vũ Trần vào lúc sáu tuổi đọc xong toàn bôn bí tích của phái Tiêu Dao.
Mười tuổi đã thông hiểu các tinh tuý bên trong bí tịch, tự mình lĩnh ngộ.
Mười hai tuổi, kiếm đạo đạt tới cảnh giới vô cùng cao, kiếm pháp tự nhiên mà thành, không cần tự mình tìm kiếm.
Mười sáu tuổi rèn luyện ở vực sâu không đáy, lúc đi ra hắn đã đạt tới cảnh giới chung cực của kiếm đạo.
Cũng hệt như những gì Thuần Dương đã đánh giá hắn.
Mạnh tới mức không có đạo lý.
Giống như trời sinh sư tử đã mạnh hơn so với thỏ, trời sinh con người có thể nghiền ép sâu kiến dưới đất, không có đạo lý gì có thể giải thích.
Vũ Trần cũng biết rõ ràng chính mình ngày càng mạnh hơn, nhưng không biết rõ sức mạnh mình rốt cuộc đạt tới mức độ nào.
Mặt khác, việc tu không thành tiên này, ngay từ đầu Vũ Trần đã chẳng quan tâm rồi.
Cảm thấy mình tài năng ngút trời, trong tương lai nhất định sẽ đột phá thôi.
Đợi đến lúc thời cơ chí muồi, có lẽ đột phá Luyện Khí kỳ Trúc Cơ kỳ Kết Đan kỳ cũng chỉ có vài ba phút.
Tuy nhiên đến khi chính bản thân Vũ Trần tự chữa trị phế căn của mình, mới phát hiện ra là rất khó.
Từ góc độ tu tiên mà nói, thân thể này của hắn thực sự là phế thải.
Cả người tựa như ấm nước bị vỡ, dù có rót vào bao nhiêu nước cũng đều đổ ra hết, không có cách nào tụ tập được một tia linh khí.
Tệ hơn nữa là kinh mạch của toàn bộ thân thể này chỗ nào cũng bị tắt nghẽn, hoàn toàn như đồ bỏ đi.
Tu luyện? Tu cái quỷ! Linh khí còn không thể nào hấp thu nữa là.
Tuổi tác cứ tăng dần, tốc độ tu luyện của hắn lại như ốc sên chậm chạp, trong lòng ngày càng lo lắng.
Cái lo lắng này cũng không khác mấy so với một cô nương lưu manh lo không gả chồng được.
Việc không cách nào tu tiên này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ.
Dù sao, coi như ngươi có mạnh đến mấy, tuổi thọ của phàm nhân cũng chỉ có trăm năm ngắn ngủi mà thôi, đa phần những người có thân thể lành mạnh, sống được đến tám chín chục tuổi đã là tối đa, sống hơn một trăm tuổi đã là kỳ tích.
Còn tu sĩ thì khác, dù chỉ bước vào Luyện Khí kỳ thôi, tuổi tác đã có thể kéo dài tới một trăm năm mươi tuổi.
Vào Trúc Cơ kỳ, có thể sống tới hai trăm tuổi.
Kết Đan trở đi lại càng không cần phải nói, cơ bản thôi đã là năm trăm tuổi
Vũ Trần nhìn thấy các sư đệ đến sau lại tiến nhanh tới trước, đạt được Trúc Cơ kỳ vô cùng thuận lợi, liền đỏ mắt ghen tị, trong lòng như có kiến bò qua lại, hâm mộ đố kỵ đều đủ.
Dần dần, việc không thể tu tiên này đã trở thành tâm bệnh của hắn, bình thường nếu có tên đầu đá nào khoe khoang tu vi trước mặt hắn, chẳng khác nào đâm vào vết sẹo của hắn, nếu chỉ bị hắn đánh một trần tơi bời đã là rất nhẹ.
Lý Đạo Tử cũng thông cảm cho đại đệ tử của mình, nên đã cố ý viết một dòng lên môn quy:
[ Nghiêm cấm việc khoe khoanh tu vi trước mặt đại sư huynh ]
Nhớ lại chuyện cũ đầy đau thương, Vũ Trần bắt đầu than thở, cho rằng mình mệnh khổ.
Có một câu nói nói thế nào ấy.
Trời cao mở ra cho ngươi một cánh cửa sổ, lại lại đóng lại một cánh cửa sổ khác của ngươi.
Vũ Trần nhịn không được mắng một câu: "Ông trời đúng là ăn cướp. Ta tức quá mà."
Lời vừa nói ra, đột nhiên từ phía chân trời xuất hiện mấy tia sấm sét .
Cái mũi của Vũ Trần bỗng nhiên run run mấy lần.
Hắn ngửi được mùi của ma khí.
Vũ Trần mặc dù không thể tu tiên, nhưng lại vô cùng mẫn cảm đối với linh khí và ma khí, cái mũi có thể ngửi được hơn trăm dặm, đôi mắt có thể trông thấy linh khí biến động như các tế bào nhỏ xíu.
Vũ Trần phóng tầm mắt nhìn tới, thấy được bầu trời bên kia thôn nhỏ cách hai mươi dặm có ma khí nồng đậm.
Trái tim của hắn bỗng nhiên đập một cái.
Không ổn rồi, ma nhân lần này lại khôn ngoan hơn trước kia, vậy mà cũng biết lặng lẽ vào thôn.
Hơn nữa còn là tên ma tướng giáng thế.
Vũ Trần không nói hai lời, phóng ngựa phi thật nhanh, chạy về phía ma tướng giáng thế.
※※※
Bên ngoài hai mươi dặm, Thuần Dương mặc một thân hoa phục, ngồi ở trong xe ngựa, theo đường lớn đi tới, chuẩn bị đi Xuân Lan viện ở thành bên, tìm nhân tình của hắn.
Phái Tiêu Dao môn quy rất là rộng rãi, để mặc cho mấy đệ tử tài cao gan lớn tuỳ ý xuống núi.
Thuần Dương ngồi trong xe, ôm trường kiếm, uống rượu, ăn những món ăn ngon, nghĩ đến còn có mỹ nhân đang chờ mình cùng bầu bạn, trong lòng vô cùng thoải mái.
Gia cảnh của hắn vốn giàu có, xe ngựa này, rượu và đồ nhắm hoa đều là tiền của hắn, ăn cũng thật yên tâm thoải mái.
Mà bởi vì ngựa kéo xe của hắn cũng có linh tính, không cần biết là do ai đánh xe, đều tự biết đường, chạy về phía thành.
Ven đường có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, thấy xe ngựa xa hoa vậy thì nhanh chóng lên phía trước ăn xin.
"Lão gia, xin cho bọn cháu ít tiền."
"Xin người hãy thương xót."
Thuần Dương cũng không phải người hẹp hòi, hắn dò xét bề ngoài của mấy đứa trẻ, mỉm cười với mấy đứa trẻ, nói:
"Cái gì mà lão gia, gọi là công tử."
Những đứa trẻ bẩn thỉu này bởi vì gia đình nghèo khó, cho nên luôn chụm lại ăn xin ở ven đường, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, biết ăn nói vô cùng.
"Công tử, người thật là phong lưu phóng khoáng, oai dũng hơn người."
“Người chắc chắn là hiệp khách đứng đầu thiên hạ.”
"Công tử, người ngọc thụ lâm phong, cưới mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng không đủ."
Thật là, nịnh nọt cũng dễ nghe quá. Thuần Dương được bọn trẻ nịnh nọt sướиɠ muốn chết, cười ha ha không ngừng, tiện tay tung ra một đống tiền cùng với bánh kẹo.
"Nói hay lắm, bản công tử thưởng các ngươi."
Đám trẻ con chắp tay vái tạ, lần lượt xoay người nhặt tiền và bánh kẹo.
Đột nhiên, tiếng móng ngựa dừng gấp, mười tên
Đột nhiên, móng ngựa gấp vang lên dồn dập, mười tên kỵ sĩ hộ giá xe ngựa từ xe bên cạnh lao qua vùn vụt.
Vài ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về hướng người trong xe.
Bọn họ cũng không quay đầu lại, mà chạy về phía trước mau chóng đuổi theo.
Bọn họ dùng ánh mắt làm ám hiệu với nhau.
“Tên ngồi trong xe cũng có chút địa vị.”
“Là tu sĩ Kim Đan kỳ.”
"Không cần nhiều chuyện như vậy."
"Nghênh đón ma tướng quan trọng hơn."
Những kỵ sĩ này không có ý định đυ.ng chạm đến Thuần Dương, nhưng cũng không để tên này vào mắt.
Bọn họ hoàn toàn mặc kệ mấy đứa trẻ đang nhặt tiền bên ven đường, trực tiếp phi ngựa đi qua.
"A! !" Đám trẻ con lần lượt tránh né, một bé gái không tránh kịp, bị con ngựa cao to của tên kia đυ.ng bay ra ngoài.
Những kỵ sĩ này không quan tâm, tiếp tục tiến lên.
"Gan lớn thật, đυ.ng vào người khác còn muốn chạy?"
Thuần Dương trong xe nhìn không nổi nữa, nhún mũi chân một cái, bay ra khỏi xe, thi triển tuyệt kĩ "Lăng không phi độ’, cả người hóa thành một bóng trắng, lấy tốc độ cực kỳ đáng sợ, đâm vào thân một tên kỵ sĩ.
Đây chính là tên kỵ sĩ đã đυ.ng bay đứa trẻ khi nãy.
Sau khi giải quyết một tên kỵ sĩ, Thuần Dương tựa như một lá cờ đứng vững vàng trên lưng ngựa, hai tay khoanh ngực.
“Những tên ác bá các ngươi, vậy má dám ngang ngược như thế.”
Những kỵ sĩ này nhìn nhau, thầm nghĩ lần này gặp phải cao nhân rồi.
Kỵ sĩ dẫn đầu nói với thủ hạ: “Các ngươi ở lại giải quyết hắn, ta đi nghênh đón ma tướng.”
"Tuân mệnh."
Mấy tưen kỵ sĩ không tiếp tục che giấu tu vi, ma khí bỗng nhiên tăng vọt lên.
Trong nhất thời, mây đen xung quanh quay cuồng, gió bão nổi lên.
Vài tên kỵ sĩ có sương đen quấn quanh thân thể, cơ thể dài ra, mặt nạ cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
“Tên nhóc này dám xen vào chuyện của người khác, lẽ ra bọn ta không để ý tới ngươi, ngươi lại cứng đấu muốn tìm đến cái chết.”
Thuần Dương cười một tiếng: “Ta cứ tưởng là ai, hoá ra là đám người ma đạo. Gặp được bản công tử, coi ra các ngươi gặp xui xẻo rồi.”
Đám người ma đạo cầm vũ khí trong tay, phối hợp ăn ý với nhau, tạo thành trận pháp bổ nhào qua.
“Một tên tu sĩ Kim Đan kỳ cũng dám lớn tiếng sao?”
“Người giống như ngươi, ta còn không đếm được số người từng gϊếŧ.”
Một giây sau, đột nhiên ‘Phanh’ một tiếng thật lớn, hai tên ma đạo mạnh nhất xông vào liền bị một ánh sáng màu vàng đánh trúng.
Một giây sau, đột nhiên ‘Phanh’ một tiếng thật lớn,
Có thể một giây sau, đột nhiên "Phanh" một tiếng vang thật lớn, xông vào tối cường mặt hai cái yêu nhân bị nhất đạo kim sắc lưu quang vỗ trúng.
Ngay Bọn hắn tại chỗ liền biến thành hai con người màu vàng.
Mắt của mấy tên ma đạo còn có chút choáng váng.
Pháp thuật này là cái gì, mà lại lợi hại như thế.
Ngón tay của Thuần Dương động đậy, ánh sáng màu vàng di chuyển trên đầu ngón tay.
Hắn cười cười: "Thật là, bị đại sư huynh bạo hành lâu quá, làm mình cho rằng bản thân thực sự rất yếu. Hoá ra vẫn còn rất ổn nha.”
Thuần Dương còn chưa từng rút kiếm một lần, đã có thể giải quyết hết thảy hai tên ma đạo mạnh mẽ.
Thực lực của hắn vô cùng mạnh, khiến cho đám ma đạo này sợ chết khϊếp.
Một tên ma đạo dùng thanh âm run rẩy hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thuần Dương ngạo nghễ nói: "Phái Tiêu Dao, Thuần Dương Tử. Biết rõ tên của bản công tử, đám người các ngươi chết cũng có thể nhắm mắm."
Đám ma đạo nhìn nhau, dùng mắt ra dấu mấy cái.
"Đi."
Ra tay qua một lần, bọn hắn liền biết mình không phải đối thủ của Thuần Dương, đột nhiên quay người bỏ chạy tứ phía.
"Muốn đi? Bản công tử đã đồng ý sao?"
Ngón tay của Thuần Dương gảy liên tục, ánh sáng màu vàng giống như đom đóm bay ra tứ phía, nhanh chóng đâm tới đám yêu nhân ma đạo.
Vài giây đồng hồ sau, những tên yêu nhân này không một ai có thể trốn khỏi.
Thực lực của Thuần Dương vẫn còn rất đáng sợ so với những tu sĩ Kim Đan kỳ thông thường.
"Oa, công tử ca ca thật là lợi hại."
Đám trẻ con xung quanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật lợi hại như thế, lần lượt vỗ tay.
Trong lòng Thuần Dương hơi đắc ý, tiện tay ném ra một cái đan dược, đưa cho những đứa trẻ này để bọn chúng cứu chữa cho đứa trẻ sắp chết vì bị đυ.ng khi nãy.
"Mau về nhà đi, đừng có vây xem náo nhiệt."
Lúc này Thuần Dương cũng phát hiện được gần đây có ma khí nồng đậm, nghiêm trọng đến mức phá hư cả linh khí ở nơi này, vô cùng bất hợp lý.
Điều sư bá bá Truy Phong tiên đoán là thật?
Thật sự có ma tướng giáng thế?
Trên bờ ruộng ở đằng xa, có một cỗ hắc khí
Nơi xaTrên bờ ruộng ở đằng xa, một mảng hắc khí dâng lên không biết từ khi nào, nồng đậm như mực, cuồn cuộn không thôi.
Ngón tay Thuần Dương bóp kiếm quyết, trường kiếm phía sau phóng ra, hắn giẫm lên trên thân kiếm, ngự kiếm phi hành, bay lên trên nhìn rõ tình hình.
Lúc này, thủ lĩnh của đám kỵ sĩ cũng đã đến hiện trường, chuẩn bị nghênh đón ma tướng giáng lâm.
Thuần Dương đến, khiến cho hắn cảnh giác.
Thủ lĩnh kỵ sĩ sầm mặt lại, không chần chờ, thân thể khô gầy bỗng nhiên đột ngột từ mặt đất mọc lên, lộ ra chân thân.
"Khặc khặc khặc, tên nhóc này, bản lĩnh không tồi. Những tên đồ đệ này của ta còn không đỡ được một hiệp của ngươi."
Thuần Dương ngự kiếm lơ lửng giữa không trung: "Ngươi là yêu quái phương nào, đến nơi này có âm mưu gì."
Thủ lĩnh kỵ sĩ cũng không tiếp tục ẩn giấu tự thân: "Cửu Trảo Âm Ma, chính là lão phu. Còn về mưu đồ, nói cho ngươi cũng không sao, dù sao ngươi cũng không thể còn sống trở về. Hôm nay ma tướng giáng lâm tại nơi đay, mấy người bọn ta đặc biệt đến nghênh đón."
Thuần Dương cái này thì hiểu rất rõ.
Hoá ra đoàn hắc khí dưới kia hẳn là ma chủng, là thứ để ma tướng giáng lâm.
“À, ra là vậy. Vậy bản công tử cũng sẵn tay trừ ma vệ đạo.
Cửu Trảo Âm Ma cười lạnh: "Chỉ bằng một mình ngươi—"
Lời còn chưa nói hết, hắn đã lấy pháp bảo ra—Huyết Hồn Phiên, tiện tay lay động, cô số oan hồn lệ quỷ bay ra, bao bọc xung quanh Thuần Dương.
Điểm Thạch Thành Kim của Thuần Dương không thể nào đối phó với ác quỷ được.
Cửu Trảo Âm Ma: "Nghé con mới đẻ, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay để ngươi chết không có chỗ chôn!"
Thuần Dương cũng cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi?"
Thuần Dương động ngón tay, chuôi trường kiếm thứ hai cũng bay ra từ sau lưng hắn.
Chỉ thấy kiếm này thanh nhã như nước trong hồ, nhìn qua không hề chói mắt, còn có thể trông thấy ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện.
Cửu Trảo Âm Ma nhìn thấy thanh kiếm này, không khỏi sững sờ: “Thần kiếm Lôi Phạt?”
Thuần Dương mỉm cười: "Tên yêu quái như ngươi cũng coi như có mắt nhìn."
Nói xong, tay hắn nắm kiếm quyết, trường kiếm bỗng nhiên chỉ lên trời, trong miệng nói lẩm bẩm.
Một giây sau, bầu trời không hề báo trước bỗng dưng có tia sấm sét ầm ầm, giữa trời đất oanh tạc, bầu trời không hề báo trước bỗng dưng có tia chớp, cuồng phong gió bão.
Cửu Trảo Âm Ma nhìn lên bầu trời, sắc mặt biến hoá: "Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật? Không thể nào."
"Yêu quái, có thể chết dưới Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật, là nhờ phúc kiếp trước của ngươi ngươi." Thần kiếm trong tay Thuần Dương nhẹ chuyển động, tia chớp tràn ngập bốn phía.
Oan hồn lệ quỷ vây quanh hắn bị sấm sét làm trọng thương, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hoặc là chạy tứ tán, hoặc là hồn phi phách tán.
Huyết Hồn Phiên của Cửu Trảo Âm Ma trong phút chốc cũng bị Thuần Dương đánh tan.
Cửu Trảo Âm Ma mặt xám như tro, cũng không thèm đoái hoài tới nhiệm vụ nghênh đón ma tướng, hắn hóa thành một tia khói đen, chuẩn bị bỏ chạy ngay lập tức.
Đáng tiếc đã muộn.
Thuần Dương một khi sử dụng Thần Kiếm Ngự Lôi thuật, khoảng cách mấy trăm dăm đổ lại, đều nằm trong phạm vi tấn công của hắn.
Cửu Trảo Âm Ma không thể chạy được bao xa, thần kiếm trong tay Thuần Dương đã nhè nhẹ chỉ về phía Cửu Trảo Âm Ma.
Một tia sấm sét từ trên không đánh xuống, tiếng sấm đinh tai nhức óc.
‘Đùng’ một cái, Cửu Trảo Âm Ma ở chính giữa hoá thành một mảnh sương mù.
Toàn thân Cửu Trảo Âm Ma bị sét biến thành tro bụi, chết ngay tại chỗ.
Không thể giãy dụa dù là một chút.
Thuần Dương hoàn toàn không đem hắn để ở vào mắt, mục tiêu của hắn từ đầu đến cuối, vẫn luôn là ma chủng đang dần dần thành hình.
"Hiện tại đến phiên ngươi."
Thuần Dương lại lần nữa dùng thần kiếm dẫn sét, cổ tay hơi rung, quát lớn một tiếng.
Dùng hết toàn lực, đem tia sét bổ về phía ma chủng.
Một tia sét từ trên trời nện xuống phía trên ma chủng.
Hoa cỏ bốn phía đều bị nướng cháy, mặt đất cứng rắn cũng bị nổ thành một cái hố cực lớn.
‘Đùng’ một tiếng, tia sét đánh vào phía trên ma chủng, trong giây lát hầu như không còn lại gì.
Thuần Dương hơi đắc ý: “Gì mà ma tướng giáng thế, cũng chỉ có như vậy thôi, Thuần Dương Tử ta có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, trở về có thể kể công với sư phụ.”
Nhưng mà, Thuần Dương dương dương tự đắc một lúc, liền phát hiện bên trong cái hố bị sấm sét nổ tung có một bộ xương khô màu trắng đứng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thuần Dương đang ngự kiếm lơ lửng trên không.
"Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật? Có chút cảm giác, đáng tiếc còn chưa thành thạo, uy lực quá nhỏ."
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Đại Sư Huynh Là Phàm Nhân Nhưng Rất Mạnh
- Chương 8: Thuần Dương Tử Ra Oai