Chương 16

“Chúng ta đừng đi nữa, thật đáng sợ quá,” Lâm Kiến cầu xin.

“Có ta ở đây, không có gì phải sợ cả,” Hạ Trường Sinh tự tin tràn đầy.

“Nói những lời như vậy, người chết thường nói nhất,” Lâm Kiến không lạc quan chút nào.

Hạ Trường Sinh liếc nhìn Lâm Kiến một cái.

Lâm Kiến khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, hắn đang xem cái gì?

Hạ Trường Sinh nghịch nghịch tóc bên cổ Lâm Kiến, giây tiếp theo, cổ Lâm Kiến lạnh căm căm. Hạ Trường Sinh cố tình dọa Lâm Kiến, ngay lập tức tiến sát mặt và hét lớn: “Oa!”

Lâm Kiến bị dọa đến nhảy dựng lên.

Hạ Trường Sinh mở quạt xếp che miệng, ha ha ha cười rộ lên.

Lâm Kiến thực sự không biết nói gì, người này thật ấu trĩ! Nhàm chán!

Hạ Trường Sinh tiếp tục bước đi, Lâm Kiến vội vã chạy theo sau.

Bị oán khí dẫn đường, cả hai đến một căn phòng bị thiêu hủy.

“Hơi thở phát ra từ dưới giường, ngươi đi xem,” Hạ Trường Sinh chỉ vào chiếc giường sập.

Lâm Kiến đương nhiên không muốn: “Ta vì cái gì phải đi? Ta không đi.”

Hạ Trường Sinh lại ném tiền cho hắn.

Cầm lấy tiền, Lâm Kiến cắn răng, chạy đến bên giường và kéo tấm vải phủ lên. Khi nhìn thấy bên trong, biểu cảm của Lâm Kiến từ sợ hãi chuyển thành khó hiểu.

“Kim bồn thịnh huyết,” giọng Hạ Trường Sinh vang lên phía sau.

“Đây là kim bồn, rất đáng giá,” Lâm Kiến chú ý đến điều này, hơi phấn khích. “Đây là huyết gì? Huyết heo? Huyết vịt?”

“Là huyết người,” Hạ Trường Sinh đáp.

Toàn thân Lâm Kiến nổi da gà.

“Kim bồn thịnh huyết, đầu gỗ tàng, sông đầu người, kim mộc thủy hỏa thổ. Hiện tại, ta đã nhìn thấy ít nhất là kim, mộc, thủy. Nếu ta không đoán sai, đây là ngũ hành hồi hồn thuật,” Hạ Trường Sinh lấy từ ngực ra một lá bùa và ném vào bồn máu.

“Ngũ hành hồi hồn thuật là gì?” Lâm Kiến hỏi.

“Một loại tà thuật vô cùng tàn nhẫn, cả với chính mình và với kẻ muốn trả thù. Người chết, vì oán hận sâu nặng, sẽ nhờ người sau khi mình chết tách đầu ra khỏi thân thể, rồi lấy móng tay và máu của mình làm lễ. Máu được đặt trong kim bồn, đầu bỏ vào nước, thân thể chôn trong đất, móng tay đốt cháy, và đồ vật của người chết được đặt trong đầu gỗ. Như vậy, oán niệm của người chết sẽ không tan biến, và vào ngày thứ bảy sau khi chết, người chết sẽ hồi hồn, dùng oán khí để gϊếŧ chết kẻ mà họ muốn trả thù,” Hạ Trường Sinh giải thích.

Càng nghe, Lâm Kiến càng cảm thấy nơi này âm u và đáng sợ, hắn không kìm được mà giữ chặt tay Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh cố kéo tay ra nhưng không thành công.

“Ngươi nhớ cái tân nương chúng ta gặp trong rừng không?” Nghe nói đến việc đầu người và thân thể bị tách rời, Lâm Kiến lập tức nghĩ đến sự việc tối hôm qua.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

“Nếu không có chuyện đó, ta cũng không thể xác định đây là ngũ hành hồi hồn thuật.”

“Thật đáng sợ!” Lâm Kiến rùng mình.

“Đúng vậy, cho nên ta mới hỏi ngươi, phu nhân trong nhà này thật sự chỉ vì nɠɵạı ŧìиɧ mà chết sao? Chỉ đơn thuần vì điều đó mà cần phải làm ra chuyện này sao? Hơn nữa, nếu như ngươi nói, người hại chết phu nhân là em trai của nàng, và hắn cũng đã chết, vậy còn cần làm gì nữa?”

Hạ Trường Sinh có kết luận: “Ngươi cung cấp thông tin không chính xác.”

Lâm Kiến thừa nhận: “Ta cũng chỉ nghe từ những tin đồn thôi.”

“Chúng ta đi tìm hiểu thêm. Phu nhân nhà này đã nɠɵạı ŧìиɧ với ai?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Trong thôn có một người giàu có, tên là Tiền Gia Hào. Nhưng ta khuyên ngươi không nên đến đó.”

“Vì sao?” Hạ Trường Sinh thắc mắc.

Lâm Kiến nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Trường Sinh, có chút lúng túng, không biết phải nói sao.

Tiền Gia Hào là kẻ giàu nhất trong thôn Cát Tường Như Ý. Mặc dù ở thôn này, giàu có cũng không phải là giàu có thật sự. Nhưng chỉ cần hắn không rời khỏi thôn, hắn có thể hoành hành không ai ngăn cản.

Hắn thường bận rộn với việc ăn uống hoặc cờ bạc. Gần đây, Tiền Gia Hào bắt đầu chán với việc cờ bạc, và như mọi khi, trong mười lần cờ bạc thì chín lần hắn thua. Cha hắn đã cảnh cáo hắn không được chơi nữa, nếu không sẽ không giúp hắn trả nợ nữa. Hắn cũng bắt đầu chán ghét những người phụ nữ trong kỹ viện mà hắn thường lui tới.

Mỗi khi cảm thấy như vậy, Tiền Gia Hào thường nhớ lại xinh đẹp quả phụ, người mà đáng ra đã trở thành vợ của hắn cách đây năm ngày.

Thật đáng tiếc.

Tiền Gia Hào đang nhàn nhã dạo bước về nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau từ xa.

“Đúng rồi, chính là việc đó... Ngươi cứ đứng yên đây, không cần lại gần! Ta bảo ngươi đừng đi là có lý do, nếu ngươi tùy tiện thì ta không thể bảo vệ ngươi được! Này!”

Tiền Gia Hào đánh giá nơi phát ra tiếng ồn đó, cảm thấy thật phiền phức.

“Xin chào.” Một giọng nói dễ nghe, nhưng xa lạ vang lên.

Tiền Gia Hào quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đối diện thì lập tức kinh ngạc, mở to mắt.

Mỹ nhân trước mặt lạnh lùng đánh giá hắn rồi nói: “Ấn đường của ngươi chuyển thành màu đen, có điềm tai họa máu me.”

Biểu cảm của Tiền Gia Hào cứng đờ.

Đúng lúc đó, một thiếu niên thấp bé lao tới, định kéo mỹ nhân đi khỏi.

Mỹ nhân xoay quạt xếp trên tay và đánh bật thiếu niên ra.

Tiền Gia Hào nhận ra thiếu niên đó là Lâm Kiến, người sống ở cổng thôn. Tiền Gia Hào nhớ rõ Lâm Kiến vì thấy tướng mạo của hắn, nếu lớn lên, chắc chắn sẽ trở thành một người rất đẹp.

Mỹ nhân tiếp tục nói: “Tai họa sẽ sớm xảy ra thôi.”

“Ngươi là người xem mệnh?” Tiền Gia Hào không tức giận, tất cả đều vì trước mặt hắn là một mỹ nhân.

“Ta là một đạo sĩ.”

“À, thì ra là đạo trưởng!” Tiền Gia Hào nói với giọng cà lơ phất phơ: “Ngươi muốn đến nhà ta ngồi chơi và xem mệnh kỹ càng hơn không?”

Nghe vậy, Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến sợ hãi, liều mạng lắc đầu.

“Cách vách có một nơi bán đồ ăn, ta mời ngươi,” Hạ Trường Sinh tiện tay chỉ vào một kiến trúc trông tương đối sạch sẽ.

Thực ra, nơi Hạ Trường Sinh chỉ là một kỹ viện. Tiền Gia Hào lập tức hiểu rõ, vỗ vỗ bụng và vui vẻ đi vào. Lâm Kiến bụm mặt, không biết phải nói gì.

“Ngươi cũng đi cùng,” Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp nâng cằm Lâm Kiến.

“Ta còn... quá nhỏ,” Lâm Kiến thẹn thùng, hai tay nắm chặt vào nhau, ngón tay xoay tròn.

Hạ Trường Sinh chớp mắt, không hiểu Lâm Kiến đang nói gì, nhưng vẫn nhắc nhở: “Nhớ không ăn gì bên trong đó.”

Lâm Kiến lặng lẽ đi theo.