Chương 6: Đại La Tiên Cung

"Đại sư huynh, Đại La thịnh hội ngày mai sẽ cử hành, chưởng giáo bảo ngài trước tiên tới Đại La Cung, chuẩn bị một phen."

Ngoài cửa, cũng không biết là vị đệ tử nào lên tiếng.

Ở trong phòng, Lục Trường Sinh đang cau mày viết đan phương.

Có điều cái gọi là đan phương này, hoàn toàn là do Lục Trường Sinh viết bừa ra.

Viết đan phương không phải là một chuyện quá khó, bởi vì dược liệu phân theo ngũ hành, phối hợp ổn thỏa, thì đó chính là một loại đan phương, nhưng nếu muốn luyện chế ra đan phương không giống bình thường, thì cần phải tiến hành phối chế tinh vi.

Cho nên ngắn ngủi không đến mười ngày, Lục Trường Sinh liền viết ra hơn mười loại đan phương khác biệt.

Về phần có hiệu quả hay không thì không ai biết được, dù sao vẫn chưa có luyện ra.

"Đại sư huynh!"

Tiếng gọi nhẹ kia lại vang lên lần nữa, làm cho Lục Trường Sinh khôi phục lại tinh thần.

"Ừm."

Nhàn nhạt đáp lại một chữ xong, Lục Trường Sinh liền đứng dậy, sau khi thư giãn gân cốt một phen, liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.

Đệ tử ở ngoài cửa vô cùng cung kính đứng ở đấy, sau khi Lục Trường Sinh đi tới, gã mới khẽ ngẩng đầu, ngay sau đó lộ ra thần sắc kinh động như gặp thiên nhân.

Hiển nhiên lại là một thằng ngốc nông cạn.

Đại La Cung tọa lạc tại vùng đất trung tâm của Đại La Thánh Địa, Hồng phong cũng cách Đại La Cung không quá xa, nhưng cũng phải mấy chục dặm, cho nên tự nhiên phải dùng pháp khí làm phương tiện giao thông kiểu như phi kiếm.

Có điều tông môn đã an bài cho Lục Trường Sinh một loại phương tiện giao thông riêng, không phải phi kiếm, mà là thuyền ngọc, so với phi kiếm thì còn cao hơn một bậc.

Đi lên thuyền ngọc, rất nhanh kiện pháp khí này bay lên không trung, không có tạp âm cũng không gây ô nhiễm, tốc độ cực nhanh, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá nhanh, ở trong thuyền ngọc có gắn trận pháp, ngăn cản gió thổi vào, lúc phi hành bình ổn vô cùng, để cho người ta có thể an tâm ngắm cảnh.

Từ trên thuyền ngọc nhìn xuống.

Đại La Thánh Địa khí phái huy hoàng, quỳnh lâu ngọc vũ, tử điện kim khuyết, các ngọn núi nổi lên bốn phía, giống như tinh bàn, cỏ cây tươi tốt, đích thật là thánh địa tiên môn.

Tùy tiện chọn một chỗ, cũng có thể được bình chọn là thắng cảnh hàng đầu, thích hợp dưỡng lão cũng như dưỡng sinh.

Mà nếu nói về hoành tráng nhất, khí phái nhất, tự nhiên phải là Đại La Cung.

Đại La Cung không phải là một tòa cung điện, mà là tổ hợp gồm mấy trăm tòa cung điện kết hợp lại, mỗi một miếng ngói đều dùng tài liệu quý hiếm là Ngũ Sắc Lưu Ly, ở dưới ánh mặt trời lấp lóe ngũ sắc quang mang, tiên hạc bay múa, cầu vồng xuất hiện bốn phía, đồng thời còn có tiếng tụng kinh cổ xưa, hiển lộ rõ ràng sự bất phàm của Đại La Cung.

Ngẩng đầu nhìn lên, cho dù không học tập Vọng Khí thuật, cũng có thể nhìn thấy mây tía bên trên Đại La Cung, điều này đại biểu cho khí vận lớn vô thượng.

Một trong thập đại thánh địa, quả nhiên danh bất hư truyền.

Có điều giờ này khắc này, ở Đại La Cung xuất hiện rất nhiều thân ảnh, hết chạy Đông tới chạy Tây, các nơi giăng đèn kết hoa, lộ ra mười phần náo nhiệt.

Ngày mai chính là Đại La thịnh hội, vì vậy theo lẽ tự nhiên cả môn phái đều bị tổng động viên.

"Lần Đại La thịnh hội này có mời người ngoài không?"

Trên thuyền ngọc, Lục Trường Sinh mở miệng hỏi thăm đệ tử trẻ tuổi sau lưng.

Vị đệ tử kia sửng sốt một hồi, tựa hồ là không nghĩ tới Lục Trường Sinh sẽ chủ động bắt chuyện với mình, làm gã có chút không biết làm sao, nhưng rất nhanh gã đã lấy lại tinh thần, nói: "Hồi bẩm Đại sư huynh, lần Đại La thịnh hội này chủ yếu là sắc phong sư huynh làm Đại sư huynh, cho nên cũng không có phát thiệp mời rộng rãi."

"Không có mời người ngoài à?"

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, nhưng lại không nói lời nào.

Chỉ là trong lòng không khỏi suy tư.

Cái kịch bản này không thích hợp nha.

Theo lý thuyết mình được sắc phong làm Đại sư huynh, hẳn là phải mời chính đạo khắp thiên hạ cùng nhau tới chứng kiến, đến lúc đó liền sẽ có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt giống mình.

Khi ấy dựa theo kịch bản quen thuộc, trong số đó sẽ có mấy tên thiên kiêu tâm cao khí ngạo nhảy ra, dùng lời lẽ để sỉ nhục mình, lúc này hệ thống trong cơ thể mình hẳn là liền kích hoạt, cho dù không phải hệ thống, thì cũng sẽ thức tỉnh một lão gia gia nào đó, dù thế nào cũng sẽ tốt hơn tình huống bình thường méo có gì hot như bây giờ a?

"Đại sư huynh xuất chúng như thế, có lẽ không cần bao nhiêu năm nữa, liền có thể đạt được phong hào Đại La Thánh tử, đến lúc đó thánh địa tất sẽ mời danh môn chính phái khắp thiên hạ đến đây tham dự Thánh tử đại hội."

Đệ tử trẻ tuổi không biết trong đầu vị đại sư huynh này nghĩ gì, cho nên mới khờ khạo nói một câu chẳng liên quan.

Mà cùng lúc đó, thuyền ngọc cũng đã tới Đại La Cung.

"Đại sư huynh, mời!"

Sư đệ trẻ tuổi mời Lục Trường Sinh xuống thuyền.

"Đa tạ sư đệ, sư huynh cũng không có gì tốt để tặng cho ngươi, tấm đan phương này sư đệ hãy giữ lấy, phải nỗ lực cho tốt, ta thấy ngươi vẫn là đệ tử nội môn, cần biết "Đường dài mênh mang lại thăm thẳm, phải tự lên xuống mà tìm tòi". (Bài Ly Tao của Khuất Nguyên)

Mấy ngày tới đây hắn cần phải xử lý chuyện Đại La thịnh hội, chuyện luyện đan chỉ có thể để sang một bên, mấy chục tấm đan phương trong tay cũng không biết nên xử lý như thế nào, vị sư đệ trước mắt này ngược lại là một nhân tuyển không tệ, để gã đi luyện thử xem sao, nếu như luyện ra đan tốt, vậy mọi chuyện đều tốt, nếu như luyện không ra...

Thật có lỗi, sư đệ, ngươi và ta vốn không quen biết, vì sao phải cố lôi kéo quan hệ?

Còn nếu đan dược luyện ra gây họa.

Vị sư đệ này, chính ngươi luyện đan không tốt, vì sao lại cưỡng ép vu oan giá họa cho ta? Người đâu, kéo hắn đi Diện Bích Nhai, diện bích ở đó mười năm.

Hết thảy hậu quả Lục Trường Sinh đã nghĩ kỹ đối sách, tuy có chút vô sỉ, nhưng chỉ cần không dính vết nhơ, hết thảy liền tốt, dù sao với tên tuổi Đại sư huynh, hắn cũng khó có thể bị chất vấn.

Tâm tư Lục Trường Sinh mười phần cổ quái, nhưng sư đệ tuổi trẻ thì khác, hắn vốn phụng mệnh đưa vị Đại sư huynh này tới đây, đồng thời cũng muốn tận mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ này, chỉ là không hề nghĩ tới, vị đại sư huynh này vậy mà gần gũi như thế, hơn nữa còn tặng cho mình một tấm đan phương.

Càng trùng hợp là thời gian gần đây hắn cũng đang tự hỏi, có nên lựa chọn một môn tả đạo chi thuật để tu luyện hay không, bây giờ Lục Trường Sinh đưa tới đan phương, làm hắn không khỏi quyết tâm chọn lựa luyện đan.

Tức thì, Vương Minh cảm kích vô cùng, mở miệng nói: "Đa tạ sư huynh ban thưởng đan phương, sư đệ nhất định sẽ không làm nhục danh hào của sư huynh."

"Chớ có như thế, đã là tặng cho ngươi, vậy đan phương này chính là của ngươi, sư huynh lĩnh hội chính là đại đạo vô ngã, hết thảy danh lợi đều chỉ là mây khói mà thôi, thế nhưng nếu như ngươi thật sự luyện ra đan tốt, nhớ kỹ phải báo cho sư huynh một tiếng, cũng coi như là một phần tạo hóa giữa hai ta."

Kết thúc đối thoại, Lục Trường Sinh trực tiếp đi vào bên trong Đại La Cung.

Bên ngoài Đại La Cung, từ dưới lên trên có một cây cầu tên là Đăng Thiên Thê, tạo thành từ cực phẩm Dương Chi Ngọc, loại linh ngọc này mười phần trân quý, tu sĩ tầm thường chẳng có nổi một khối, cũng chỉ có Đại La Thánh Địa mới dám sử dụng loại ngọc thạch này chế tạo thành 999 bậc thang lên trời.

Bên cạnh thang trời hiện không có người, nhưng ngày mai hai bên trái phải sẽ đứng đầy đệ tử nội môn để cử hành đại điển, vô cùng long trọng.

999 bậc thang trời, nghe thì thật là oách, nhưng đi lên thì chẳng khác gì muốn cái mạng già của người ta.

10 bậc thang là một trượng, 999 bậc thang đã tương đương với trăm trượng, cũng chính là độ cao 300 mét.

Cũng may là Lục Trường Sinh đã có tu vi nhất định, mặc dù còn cùi bắp, nhưng ít nhất cũng không đến mức phải bò lết lên.

Thế nhưng tới lúc Lục Trường Sinh đi lên Đăng Thiên Thê, cả người không khỏi phiền muộn.

Trên Đăng Thiên Thê có lắp trận pháp kỳ lạ hạn chế pháp lực, hàm ý rất đơn giản, đó là nhất định phải tự mình leo lên từng bước một.

"Chờ ta trở thành chưởng giáo, nhất định phải hủy bỏ cái quy củ mất nết này."

Mặc dù ai oán trong lòng, nhưng khuôn mặt Lục Trường Sinh rất bình tĩnh, có phong phạm khó nói nên lời.

Một thân bạch y, tựa như Trích Tiên giáng trần.

Lúc này, gió lớn nổi lên, góc áo Lục Trường Sinh bị thổi bay phấp phới.

Ước chừng gần nửa canh giờ sau, Lục Trường Sinh leo hết thang trời, nhưng quả thật cảm thấy rất mệt mỏi.

"Đồ nhi!"

Ngay tại lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên.

Là tiếng của Thanh Vân đạo nhân.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lục Trường Sinh không khỏi đưa ánh mắt nhìn lại.

Bên trong đại điện có ba người đang đứng, đều là lão giả, giờ khắc này đang lấy tay vuốt chòm râu, mỉm cười mà nhìn hắn.

Chẳng biết vì sao, Lục Trường Sinh tự dưng muốn chửi thề.