Chương 19: Phụ thân! Chuyện này đâu có liên quan gì tới con!

Các ngươi nghe nói gì không? Mấy tên nhị đại có bối cảnh ở Đại La chúng ta đều bị đưa tới chủ phong tu luyện đó."

"Chuyện này đã biết từ sớm, Đại sư huynh như Trích tiên giáng trần, thiên tư thông tuệ, một câu vào mấy ngày trước đã khiến cho Lý Chính trở thành Thiên địa đại Nho, thử nghĩ mà xem, ai lại không muốn đi theo Đại sư huynh tu luyện?"

"Đúng vậy, đúng vậy nha, đáng tiếc ta không có cơ hội, nếu như có cơ hội thì ta chắc chắn sẽ để cho Đại sư huynh nhìn thấy tấm lòng son của ta, hix hix!"

"Không phải chuyện này, các ngươi có biết không? Mấy tên nhị đại sau khi tiến vào chủ phong, các ngươi có biết Đại sư huynh an bài cho họ nhiệm vụ gì không?"

"Nhiệm vụ gì?"

"Nói nghe một chút."

"Nói chuyện có thể nói một hơi cho xong được không, sao cứ phải nói một câu ngắt một câu vậy?"

Đại La thánh địa lúc này, từng thanh âm vang lên, các đệ tử túm năm tụm ba, đàm luận chuyện lý thú xảy ra trong mấy ngày qua.

"Đại sư huynh để một người đi gõ chuông, mỗi ngày gõ ba lần sáng, trưa, chiều, mãi cho tới khi chuông tự mình vang lên thì mới được truyền đạo pháp."

"Còn để một vị sư huynh phải đi lau sạch trong ngoài đại điện, chỉ có thể dùng một chậu nước, lúc nào lau sạch cả đại điện, mà nước trong thùng còn trong vắt, thì lúc đấy mới truyền đạo pháp cho vị sư huynh đó."

"Ảo nhất là một vị sư huynh xui xẻo bị Đại sư huynh bảo đi quét rác, làm sao trước khi mặt trời lặn, nhất định phải quét sạch toàn bộ lá rụng quanh đại điện mà không được sử dụng pháp lực, đây căn bản là chuyện không có khả năng nha, lá cây sẽ tự động rơi xuống, ngươi vừa quét xong chỗ này, thì chỗ nào đó lại có lá mới rụng xuống thôi."

"Các ngươi nói xem, có phải bọn họ đắc tội Đại sư huynh hay không, bây giờ bị Đại sư huynh cố tình xử phạt?"

Có một đệ tử không muốn để lại tính danh suy đoán như vậy.

"Không có khả năng, Đại sư huynh chính khí lăng thiên, lòng mang từ bi, sao có thể là loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy?"

"Đúng đúng đúng, Đại sư huynh không thể nào là người như vậy."

"Ta cảm thấy đây là một loại khảo nghiệm, nói câu khó nghe chút, Đại sư huynh là thiên đạo chi tử cao quý, không phải ai cũng có thể học được đạo pháp từ trên người huynh ấy."

"Uhm, ta cảm thấy ngươi nói không sai, Đại sư huynh là người cỡ nào chứ, sao có thể có loại lòng dạ hẹp hòi kia."

"Nói không sai, kỳ thật ta cảm thấy, loại khảo nghiệm này chứa đầy trí tuệ, đây mới thật sự là cao nhân a."

"Chúng ta cũng đừng có ếch ngồi đáy giếng, Đại sư huynh làm như vậy tất có đạo lý của huynh ấy, ài, thật muốn đi theo Đại sư huynh, huynh ấy niệm kinh, ta ăn cơm, huynh ấy tu luyện, ta ăn cơm, huynh ấy đứng trên vách núi thưởng thức mặt trời lặn, ta ở phía sau vừa ăn vừa thưởng thức."

"Thùng cơm ngậm miệng đi."

Các đệ tử bàn tán qua lại.

Mà hành vi kỳ lạ này của Lục Trường Sinh, cũng truyền tới tai các vị cao tầng Đại La.

Phù Lục đường.

Tần Minh vẻ mặt kiên quyết ngồi trong nhà, tức giận bất bình nói: "Phụ thân, con là đi theo để tu đạo pháp, không phải qua đó để làm đầu bếp, Đại sư huynh bảo con phải nấu cơm mỗi ngày, hơn nữa yêu cầu trong vòng một năm, các món ăn không được giống nhau, còn bảo con phải bỏ ớt nhiều hơn bỏ muối, con không làm."

Tần Minh rất bất đắc dĩ, vài ngày trước đó gã được sắp xếp tới chủ phong đi theo Lục Trường Sinh, mới đầu còn rất vui vẻ.

Nhưng tới khi được Lục Trường Sinh bàn giao nhiệm vụ cho mình, Tần Minh tức khắc choáng váng.

Để cho mình ăn thì không có vấn đề gì, ăn nhiều hơn một chén gã cũng có thể chấp nhận, thế nhưng để mình đi làm đầu bếp, vậy quả thực là quá đáng rồi.

Ngày thường đám nhị đại này có từng phải sống khổ như vậy đâu, đều là áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há mồm. Bây giờ tự nhiên sống khổ như vậy, khẳng định là không vui.

Vào lúc này, Đường chủ Phù Lục đường Tần Hải cũng không thể không nhíu mày.

Kỳ thật thì Lục Trường Sinh để cho con trai mình chịu khổ một chút cũng không có vấn đề gì, ngược lại hắn cũng tán đồng, nhưng đi làm đầu bếp thì có ý tứ gì?

Đầu bếp ở Đại La thánh địa còn ít sao? Tùy tiện tóm một tên đệ tử tạp dịch tới cũng không có vấn đề gì nha.

"Không lẽ thật sự là cố ý làm khó dễ?"

Tần Hải trầm tư một phen, ngay sau đó đứng lên nói: "Ngươi trước tiên cứ ở nơi này chờ một lát, ta đi tìm chưởng môn một chuyến."

Nói xong lời này, Tần Hải khống chế phi kiếm rời đi.

Cùng lúc đó.

Trong Đại La cung.

Thanh Vân đạo nhân cau mày, nhìn vào những sư huynh đệ đồng môn lại tụ tập đến một lần nữa.

"Chưởng môn sư huynh, nếu để tiểu tử nhà ta đi Yêu Thú sâm lâm rèn luyện một phen, thì đừng nói chịu khổ, mà cho dù bị thương thì ta tuyệt đối cũng không có nửa câu oán hận, thế nhưng lại để nó đi đóng vai ăn mày là có ý gì?"

"Đúng vậy, đúng vậy đó, con ta tuy rằng tư chất ngu dốt, nhưng ít ra ở bên trong Đại La thánh địa cũng được coi là một nhân vật có tiếng, Trường Sinh vậy mà an bài cho con ta đi sao chép tất cả kinh văn bên trong Tàng Kinh Các 100 lần, Tàng Kinh Các có bao nhiêu kinh thư, chưởng môn chẳng lẽ không biết sao?"

Từng giọng nói vang lên, làm Thanh Vân đạo nhân có chút tâm phiền ý loạn.

Nhưng dù sao cũng là chưởng môn, tự nhiên không có khả năng vì loại chuyện này mà nổi trận lôi đình.

Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, Thanh Vân đạo nhân cũng nghĩ không ra Lục Trường Sinh an bài công việc như vậy là có ý gì.

Ngay lập tức Thanh Vân đạo nhân mở miệng nói: "Truyền Trường Sinh tới Đại La cung."

Lão cũng rất hoang mang, lão cũng rất bất đắc dĩ nha, thế nên chỉ có thể gọi Lục Trường Sinh tới tự mình giải thích.

Một nén nhang sau.

Lục Trường Sinh đi tới bên trong đại điện.

Vẫn là xuất trần tuyệt thế như trước, vẫn là phong phạm như tiên như thần, tựa như tiên nhân đi ra từ trong bức họa vậy.

"Trường Sinh bái kiến sư phụ, bái kiến các vị sư thúc, sư bá."

Đi vào trong đại điện, Lục Trường Sinh trước tiên chắp tay thi lễ, sau đó nhìn về phía mọi người.

Trong lòng hắn minh bạch vì cái gì đột nhiên gọi mình tới đây.

Cho nên cũng đã làm ra đối sách.

Vừa nhìn thấy Lục Trường Sinh, tất cả mọi người đều nở nụ cười, một đám trông rất hiền hòa, hoàn toàn không còn lửa giận nôn nóng như trước đó, trông rất tiên phong đạo cốt.

Nhìn thấy biểu hiện này của đám sư huynh đệ mình, Thanh Vân đạo nhân tràn đầy khinh thường trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.

"Trường Sinh, vi sư gọi con tới, là muốn hỏi con một chút, vì sao lại an bài một số công việc li kỳ cổ quái cho những sư đệ trên chủ phong đi làm?"

Thanh Vân đạo nhân trực tiếp hỏi Lục Trường Sinh ngay trước mặt mọi người.

Quả nhiên là vậy.

Lục Trường Sinh đoán không sai, cho nên hắn rất bình tĩnh, đồng thời nhìn về các vị sư thúc sư bá trong đại điện, ngay sau đó mở miệng nói.

"Các vị sư thúc sư bá, Trường Sinh minh bạch, các vị đều hi vọng con mình thành rồng, nhưng con đường tu hành dài đằng đẵng, tiên pháp đại đạo há có thể học được trong một sớm một chiều?"

"Hậu nhân của các vị sư bá sư thúc mặc dù mỗi người đều có thiên tư không tồi, nhưng bởi vì bọn họ sinh ra đã không tầm thường, cho nên dưỡng thành một loại ngạo khí, ngày thường khó mà nhìn thấy, bởi vì nó tồn tại ở trong tâm."

"Hành động lần này của Trường Sinh, có hai cái ý nghĩa, một là tôi luyện tâm tính của bọn họ, một cái nữa xin thứ cho Trường Sinh không thể nói ra, bằng không hành động lần này sẽ không còn ý nghĩa."

"Đương nhiên, nếu hậu nhân của các vị sư thúc sư bá cảm thấy hành động lần này của Trường Sinh không hề có ý nghĩa, vậy có thể chủ động rời khỏi, Trường Sinh không có một câu oán hận."

Cái ý nghĩa thứ hai, thì chính Lục Trường Sinh cũng không biết, thuần túy là đang chém gió, dù sao cứ lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc là được rồi, dù sao nói thật bọn họ cũng không tin, vậy đã xạo thì xạo tới cùng.

Hơn nữa trọng yếu nhất là, hắn vốn không muốn có nhiều người đi theo bên cạnh mình như vậy, dù sao thì người càng nhiều, thì càng nhiều chuyện bị đồn thổi.

Thí dụ như đồn rằng mình chẳng những đẹp trai, lại còn có tài hoa bí mật gì đó.

Quả nhiên, sau khi Lục Trường Sinh nói ra những lời này, thì mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó cả đám người vội vàng mở miệng nói.

"Làm gì có, làm gì có, Trường Sinh sư điệt chớ có nghĩ lung tung."

"Đúng đúng đúng, là chúng ta đường đột rồi."

"Hài tử nhà ta trở về, vẫn một mực nói Trường Sinh sư điệt trí tuệ vô song, sao có thể có loại ý nghĩ này chứ."

Thanh Vân đạo nhân cũng vuốt râu nói: "Không hổ là đồ nhi ta dạy dỗ ra, một khi đã vậy, thì không còn chuyện gì nữa, Trường Sinh, con về nghỉ ngơi cho tốt đi, có khả năng qua vài ngày nữa, sẽ có đại sự phát sinh."

Thanh Vân đạo nhân nói như vậy, còn cố tình lưu lại một tia lo lắng, lộ ra vẻ cao thâm khó lường, bất quá Lục Trường Sinh không hỏi tới, sau khi chắp tay thi lễ thì rời khỏi Đại La cung.

Đợi sau khi Lục Trường Sinh rời khỏi.

Thanh Vân đạo nhân lập tức lặng lẽ nhìn chằm chằm mọi người ở đây.

Nháy mắt, tràng diện trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người không dám nói lời nào, cúi đầu trầm mặc không nói, hoàn toàn không còn khoa trương như trước đó.

"Một đám người cộng lại cũng gần mười vạn tuổi rồi, vẫn còn như đứa trẻ lên ba, gặp chút chuyện đã vội vội vàng vàng, hiện tại biết rồi chứ? Hiểu rồi chứ? Thật sự là mất hết thể diện của ta."

Chớp lấy cơ hội.

Thanh Vân đạo nhân lại miệng phun nước miếng, bắt đầu lải nhải giáo huấn không ngừng đám sư huynh sư đệ ngày thường không ai bì nổi này.

Mà đám người này tự biết đuối lý, chỉ có thể kiên trì chịu mắng.

Sau một canh giờ.

Thanh Vân đạo nhân vô cùng sảng khoái đi ra Đại La cung.

Mà đám cao tầng Đại La lúc này thì tên nào tên nấy mặt đen sì rời khỏi đại điện.

Tần Hải khống chế phi kiếm bay về Phù Lục đường.

Tần Minh đang một mực chờ đợi, khi trông thấy phụ thân mình về thì liền vô cùng cao hứng.

Chỉ là còn chưa kịp mở miệng.

Thì nháy mắt một bàn tay đã đập tới.

"Nghịch tử!"

Tần Hải vô cùng tức giận, bị Thanh Vân đạo nhân răn dạy hơn một canh giờ, sớm đã tức sôi ruột rồi, mà quan trọng nhất là chính mình còn bị mất mặt ở trước mặt sư điệt của mình, chuyện này làm sao Tần Hải có thể nhịn?

"Phụ thân! Người làm gì vậy?"

"Ngươi còn mặt mũi để mà hỏi à? Cả ngày bất học vô thuật, cứ ỷ vào cha ngươi, làm xằng làm bậy khắp nơi, cáo mượn oai hùm, bảo ngươi chịu khổ chút cũng làm không được, ngươi còn tư cách gì gọi ta là phụ thân?"

Bốp!

Tần Hải lại tát một cái nữa.

"Phụ thân, oan uổng cho con mà, con khi nào lại bất học vô thuật?"

Tần Minh thực sự oan uổng, gã vốn là hi vọng cha mình đi qua năn nỉ một chút, sau đó đổi một công việc dễ dàng hơn một chút, làm sao lại trở thành bất học vô thuật rồi? Làm sao lại thành làm xằng làm bậy rồi?

"Ngươi còn dám cãi?"

Bốp!

Lại một cái tát.

"Phụ thân!" Tần Minh quả thực muốn thổ huyết.

"Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là phụ thân?"

Bốp!

Tần Hải lại tát một cái nữa.

"Không gọi ông là phụ thân thì gọi là gì? Chẳng lẽ ông lại gọi tui là phụ thân?"

Tần Minh vô cùng ủy khuất hô lên.

"Cái gì? Ngươi còn muốn làm cha ta? Ngày thường làm xằng làm bậy không nói, vậy mà hôm nay còn dám cả gan làm loạn như thế, ta làm sao lại sinh ra tên nghịch tử như ngươi chứ?"

Bốp!

Tần Hải càng bực mình.

"Phụ thân, ngài không nói đạo lý sao?"

Tần Minh khóc, trực tiếp bỏ chạy.

"Ngươi còn dám chạy? Để xem hôm nay ta có đánh chết ngươi hay không."

Tần Hải đuổi sát sau lưng.

Tần Minh thì vắt chân lên cổ mà chạy.

Nhưng mà rất nhanh Tần Minh phát hiện, ở giữa trời cao, có hơn mười thân ảnh quen thuộc, đều là ôm mặt vừa chạy vừa khóc.

"Phụ thân! Ngài nghe con nói đã!" Tần Minh hét lớn.

"Ta không nghe! Ta không nghe gì hết! Hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết, cái gì là uy nghiêm của phụ thân!"

Tần Hải cơ hồ mất trí, một bụng lửa giận, vừa lúc tìm được cơ hội phát tiết.

Mà cùng lúc cách đó không xa, một tiếng khóc càng thê thảm hơn vang lên.

Là tiếng của Lưu Thanh Phong.

"Phụ thân! Chuyện này đâu có liên quan gì tới con? Sao cha lại đánh con chứ?"

Tiếng khóc vang lên.

Vô số đệ tử Đại La nhìn thấy mà run lẩy bẩy, không biết có chuyện gì xảy ra.