Đi từ trấn Lạc Nhật về lại đổ chút mồ hôi, Cố Nghiên nấu nước ấm tắm rửa một lần, lau tóc xong lại nghĩ đến dây cột tóc giao sa kia nên lấy nó ra khỏi trữ vật giới, chơi đùa với thủy kính mà buộc đuôi ngựa cho bản thân.
Tóc con hai bên mái không cột được buông xuống theo dây cột tóc màu trắng tuyết.
Cũng không rõ là sợi tóc mềm mại hơn hay là giao sa nhẵn nhụi hơn, chung quy là đẹp, so với bình thường nhiều thêm hai phần cảm giác dịu dàng. Tóc nhanh chóng bị hương thơm nhàn nhạt của băng nguyên tuyết lê nhuộm dần, ngửi vui vẻ thoải mái, nhìn cảnh đẹp ý vui, Cố Nghiên cảm thấy bình tĩnh thoải mái hơn không ít.
Cột tóc bằng dây cột tóc sang quý mà mặc quần áo cũ hình như không thích hợp.
Cố Nghiên tìm trong giới chỉ được bộ pháp bào màu bạc, theo thường lệ đi ra cửa đút linh khí cho linh thực trong viện.
Chiều tối, Thanh Dương Chân Nhân qua tìm y.
Là vì chuyện của Bích Lĩnh Quả.
Y biết Lâm Chân Chân sẽ không dễ dàng tin lời y, khẳng định sẽ đi tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng, nhưng y cũng không sợ.
Dù sao chuyện y nói cũng là sự thật.
Bích Lĩnh Quả là do y vất vả mang ra từ mạch núi Lạc Nhật.
Cũng là do y dựa vào ‘Vạn Mộc Phùng Xuân Quyết’ nuôi sống.
Y nguyện ý hiếu kính sư phụ, chia sẻ với sư đệ sư muội là do y hào phóng phúc hậu, y không muốn thì Thanh Dương Chân Nhân cũng không thể miễn cưỡng y.
Thanh Dương Chân Nhân uống trà dưới tàng cây.
Nghe thấy động tĩnh, ông thoáng ngẩng đầu nhìn qua, động tác đưa chén trà tới trước mặt khựng lại, trong mắt hiện lên tia kinh diễm không dễ nhận ra.
Cố Nghiên bước tới gần: "Sư phụ tìm ta chuyện gì?"
"Khụ, khụ!"
Thanh Dương Chân Nhân bưng chén trà ho khan hai tiếng, che dấu sự tự nhiên khi nhìn đồ đệ tới ngây cả người.
Ông khoát tay với y: "Nghiên nhi đến đây, ngồi đi."
Cố Nghiên lắc đầu: "Sư phụ có việc thỉnh phân phó."
Thanh Dương Chân Nhân đờ ra, thất vọng trong lòng "Hai thầy trò chúng ta từ khi nào trở nên xa cách như thế?"
"Chỉ vì ta không thể cất bước Chân Chân thôi sao?"
Cố Nghiên mím môi không nói, yên lặng đứng đó.
Thanh Dương Chân Nhân chẳng thể làm gì tính tình quật cường này của y, bưng chén trà lạnh lên uống một ngụm, âm thầm thở dài: "Chuyện Bích Lĩnh Quả không cần để ở trong lòng, đồ của ngươi ngươi muốn xử lý thế nào cũng được."
Cố Nghiên có chút kinh ngạc.
Y còn tưởng rằng… Sư phụ y gọi y tới đây là muốn dạy dỗ sư huynh đệ cần phải hòa hợp gì gì đó.
Những lời này tuy y sẽ không nghe theo, nhưng cũng rất đáng ghét.
Sư phụ y không nói là tốt nhất.
Cố Nghiên tâm tình thoải mái đáp: "Vâng."
Thanh Dương Chân Nhân lại quan tâm y vài câu "Tu luyện như thế nào, bản mạng linh kiếm có thể chuẩn bị" linh tinh.
Lúc nói chuyện toát ra vài phần u sầu lơ đãng.
Cố Nghiên biết ông đang sầu cái gì.
Ninh gia phát thiệp mời cho ông, mời ông tới Ngu thành chuẩn bị tiệc kết đan cho Ninh Sương Phong, loại yến tiệc này chỉ mời bạn bè thân thiết nhất, mục đích là để bọn họ xuất lực thay Ninh Sương Phong sắp kết đan.
Bảo bối nào lợi cho việc độ kiếp đều bị lấy ra dùng.
Người được mời chắc chắn phải mang quà.
Quà mừng còn không được ít quá, còn phải thích hợp cho người kết đan dùng, đời trước Thanh Dương Chân Nhân mang theo sáu mươi quả Bích Lĩnh Quả làm quà khiến cho Ninh gia mừng rỡ như điên.
Tự nhiên khách và chủ tẫn hoan, giao tình hai càng sâu sắc hơn.
Hiện giờ hai trăm quả Bích Lĩnh Quả đều bị y bán lấy tiền.
Sư phụ y từ trước đến nay không để ý tới chuyện phàm tục, có linh thạch sẽ đem đi mua đan dược tu luyện, trữ vật giới không chừng còn rỗng hơn của y. Khối minh tâm ngọc kia thực ra rất thích hợp, đáng tiếc đã bị ông đưa cho Lâm Chân Chân, quà cho Ninh gia nháy mắt không còn, Thanh Dương Chân Nhân sao có thể không lo.
Cố Nghiên lạnh mặt nhìn, cũng không có ý định thay ông giải ưu.
Thậm chí còn có chút suy nghĩ ác liệt, này tính cái gì, kế tiếp còn có chuyện cho người sầu hơn.
Không quá hai ngày, nhóm phục dịch đều tìm y đòi linh thạch.
Núi Tiểu Thương cao thấp có tám phục dịch, mỗi người mỗi tháng năm viên linh thạch, cuối năm kết toán, tính xuống tổng cộng là bốn trăm tám mươi viên linh thạch.
Không nhiều lắm, còn không đáng giá bằng túi hương mà Lâm Chân Chân để ý.
Nhưng Cố Nghiên không muốn trả số tiền này, sớm đã bố trí pháp trận ở cửa viện, quyết định bế quan.
Nhóm phục dịch lấy linh thạch không được chỉ có thể đi tìm Thanh Dương Chân Nhân.
Thanh Dương Chân Nhân từ trước đến nay không để ý tới chuyện phàm tục trợn tròn mắt.
Bốn trăm tám mươi viên linh thạch quả thật không nhiều lắm.
Nhưng ông lại lấy không ra.
Đối mặt với đám phục dịch đòi linh thạch, Thanh Dương Chân Nhân trải qua nỗi khổ "Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán", bị mấy đôi mắt xưa nay cung kính, cũng không cẩn thận lộ ra ánh mắt "Người đường đường là Kim Đan kỳ, sẽ không quỵt linh thạch của chúng ta chứ" nhìn chằm chằm. Thanh Dương Chân Nhân xấu hổ vô cùng, thầm nghĩ tìm cái hố chui vào cho xong.
Rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể gọi Triệu Tranh Vũ và Lâm Chân Chân.
Ai ngờ hai người nghe xong ý tưởng ứng linh thạch của ông cũng choáng váng theo.