Chỉ là chưa đợi y luyện ra được kiếm y, Bích Lĩnh Quả đã chín.
Hai trăm quả Bích Lĩnh Quả lớn bằng nắm tay đỏ hồng như đèn l*иg nhỏ, treo đầy trên cành lá sum xuê xanh tươi.
Xanh đỏ tương giao, xinh đẹp diễm lệ.
Cố Nghiên đã sớm chờ ngày hôm nay.
Trước tiên là lấy hộp ngọc đã chuẩn bị tốt ra, hái xuống hai trăm quả vừa chín tới bỏ vào hộp ngọc cất kỹ, sau đó ngự kiếm đi về phía Tịch Dương trấn. Ngư Thất thấy y thực sự mang tới hai trăm quả Bích Lĩnh Quả, thì thoáng kinh ngạc: “Cừ thật, ngươi thật sự không chừa cho bọn họ quả nào luôn?”
Cố Nghiên bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
Ngư Thất kiểm hàng, đếm đủ cho y bốn vạn linh thạch trung phẩm, lại đưa cho y hai sợi dây cột tóc màu trắng có hoa văn sóng biển ở hai bên: “Đây là đồ trang sức ta nhờ người mang về cho ngươi, là kiểu dáng được lưu hành nhiều nhất trong Tiên Minh hiện nay, nghe nói là giống với vị thiên chi kiêu tử của Sở gia kia.”
Chất liệu của dây cột tóc này rất kỳ lạ, xúc cảm mềm nhẵn lạnh lẽo, giống như nước chảy xuống từ bàn tay y. Cố Nghiên nắm ở trong tay cẩn thận nhìn một lát, không nhìn ra được đây là chất liệu gì, ngược lại trên tay còn nhiễm một mùi thơm rất lạ.
“Là giao sa, được huân với mùi hương của băng nguyên tuyết lê.”
Giao sa có thể tránh nước tránh lửa, bách độc bất xâm, một tấc sa một tấc linh thạch, còn là linh thạch cực phẩm đáng giá nhất
Rất ít người có thể mặc được y phục làm từ giao sa.
Thông thường chỉ có những vật nhỏ như dây cột tóc, mạt ngạch (dây buộc trán), hà bao, khăn lụa.
Mà nguyên liệu chủ yếu của hương băng nguyên tuyết lê chính là nhuỵ hoa của một đoá Tuyết Lê, Thiên phẩm linh thực ở vùng băng nguyên cực địa. Phối hợp với các loại hương liệu trân quý khó tìm khác điều chế mà thành. Hàng năm cũng chỉ có hơn mười cái, mùi thơm qua nhiều năm vẫn mãi không tan.
Có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, yên ổn cảm xúc.
Thấy y nắm dây cột tóc nhìn đến xuất thần, Ngư Thất gõ gõ cái lư hương bằng bạch ngọc cười nói: “Thứ này rất trân quý, đáng giá hai ngàn linh thạch trung phẩm, ngươi có muốn không.” Lần trước Cố Nghiên tới đây, Ngư Thất liền phát hiện không biết vì nguyên nhân gì, y lại có chút tinh thần không tịnh, có xu thế sinh ra tâm ma.
Bởi vậy, hắn ta liền âm thầm nhờ người thay y tìm những đồ vật có tác dụng ngưng thần tĩnh khí.
Những thứ này quý giá khó tìm, dây cột tóc này hắn ta cũng phải mất một phen công phu mới tìm được, còn những thứ khác quý hơn như hương băng nguyên tuyết lê.
Hắn ta căn bản là với không tới, cũng mua không nổi.
Cố Nghiên biết giao sa và tuyết lê hương đều khó có được, trịnh trọng cảm ơn: “Đa tạ ngươi lo lắng.”
Ngư Thất cười mà không nói.
Quan hệ giữa người với người chính là kỳ diệu như thế, hắn ta hao hết tâm tư lùng tìm đồ vật, Cố Nghiên cảm kích nhớ tới hắn ta là được, vậy thì hắn ta có bỏ công bao nhiêu cũng không cảm thấy mệt.
Ngược lại, nếu Cố Nghiên không nhớ rõ chỗ tốt của hắn ta, ghét bỏ đồ hắn ta đã tìm được, hắn ta sẽ oán hận trong lòng, từ đó nhận định Cố Nghiên và hắn ta không phải là người chung đường, về sau nhất định sẽ cách rất xa.
Hai người trò chuyện một hồi, Cố Nghiên liền cáo từ quay về Tiểu Thương Sơn.
Vừa mới đi vào sơn môn đã bị Triệu Tranh Vũ và Lâm Chân Chân ngăn cản.
Cố Nghiên thần sắc lãnh đạm: “Có việc?”
Hai tháng nay y chỉ chăm chú tu luyện, không xen vào chuyện của Triệu Tranh Vũ và Lâm Chân Chân, gần như rất ít khi gặp.
Y cũng vui vẻ tự tại, thực thích trạng thái bây giờ.
Sư phụ y nói không sai.
Nhiệm vụ của tu sĩ chính là dốc lòng tu luyện, không nên bị những chuyện phàm tục như linh điền hoặc cân nhắc cách kiếm linh thạch làm phân tâm, trì hoãn quá trình tu luyện.
Ai mà không muốn không vướng bận, say mê tu luyện đâu.
Không chỉ Trần An muốn.
Y cũng muốn.
Nhưng y muốn cũng vô dụng, nếu y chỉ lo tu luyện, vậy tiến độ tu luyện của Triệu Tranh Vũ sư đệ y ai tới quản, tiền tiêu hàng tháng, tiền cho nhóm phục dịch mỗi tháng năm viên linh thạch từ đâu tới đây? Linh thạch mua đồ tu luyện cho sư đệ sư muội, đan dược cũng không rớt từ trên trời xuống, cần y tới giải quyết.
Cả ngày bận rộn, thời gian tu luyện ngược lại không nhiều lắm.
Chờ y quẳng hết những chuyện này ra sau đầu, dốc lòng tu luyện, y thấy rõ linh lực trong cơ thể mình vận chuyển càng thông thuận, cũng càng thêm tinh túy .
Thật tốt.
Khó trách Trần An thích nhàn hạ như vậy.
Cố Nghiên khoái trá nghĩ.
Sau này y đều phải thoải mái tự tại như thế, về phần Triệu Tranh Vũ và núi Tiểu Thương.
Y không thèm quản sống chết của bọn họ nữa.
Triệu Tranh Vũ nhìn y, trong ánh mắt ẩn ẩn lóe chút tức giận, giành chất vấn trước "Đại sư huynh, huynh hái hết Bich Lĩnh Quả rồi à?"
Quả nhiên là tới vì Bích Lĩnh Quả.
Cố Nghiên gật đầu, "Đúng vậy."
Thấy y thừa nhận không e dè, Triệu Tranh Vũ tức giận, "Phần của đệ đâu?"
Núi Tiểu Thương chỉ lớn có bấy nhiêu.
Chuyện Cố Nghiên hái Bích Lĩnh Quả nhanh chóng thông qua Trần An rơi vào tai bọn họ.
Triệu Tranh Vũ cũng không sốt ruột.