Dân làng không nghĩ đến chuyện gϊếŧ người, lại thêm Vương Tiểu Bảo khóc lóc kể lể, ai cũng nghĩ bà cụ bị ngã xuống giếng khi đang gánh nước, nên làm đám tang theo tục lệ.
Không ai ngờ rằng, bà cụ lại bị chính đứa con trai út yêu quý nhất gϊếŧ chết!
Lúc này, Vương Tiểu Bảo khóc lóc cầu xin tha thứ, gần như kể hết tội lỗi của mình, chỉ mong bà cụ tha mạng.
Hai người anh nhìn đứa em trai đang quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa, đồng thanh mắng: “Đồ súc sinh!”
Họ không thể ngờ nguyên nhân cái chết của bà cụ lại là do hắn.
Từ khi lão tam ra đời, bà cụ coi hắn như cục vàng, kết quả lại bị chính cục cưng này hại chết.
Cố Âm thấy đôi mắt đen kịt của bà cụ dần chuyển sang màu đỏ, khóe miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Hồn phách bà cụ đang trong trạng thái hỗn loạn, ý thức mơ hồ, nên chỉ có thể phản ứng với thế giới bên ngoài một cách hạn chế.
Nhưng nhiêu đó là đủ với Cố Âm.
Cô bắt quyết niệm chú: “Ngũ tinh trấn sắc, chiếu diệu huyền minh, thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh, cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh, ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình, sở tại chi xứ, vạn thần phụng nghênh, cấp tốc phụng hành!” ①
Mọi người thấy một luồng ánh sáng phát ra từ Cố Âm, cuối cùng hội tụ trên thi thể bà cụ.
Ánh sáng quá chói, họ theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thi thể bà cụ đã mềm nhũn, nằm bất động trên mặt đất.
Vương Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, cười lớn, cuối cùng cũng xong rồi.
Nhưng trên không lại vang lên giọng nói trong trẻo của cô gái: “Bà cụ nhà cậu có vài lời muốn đích thân hỏi cậu.”
Vương Tiểu Bảo cứng đờ người, kinh ngạc nhìn về phía thi thể trên mặt đất, chẳng phải đã xong việc rồi sao?!
Mọi người thấy cô gái trẻ tuổi lại bắt đầu niệm chú, đưa tay vung nhẹ trước mặt Vương Tiểu Bảo.
Cô nhìn những người khác: “Mọi người có muốn gặp không? Sau khi oán niệm của quỷ tan biến, sau này các vị có thể sẽ không gặp lại nữa.”
Thế giới này dường như không có luân hồi chuyển thế, oán hồn một khi tan biến oán niệm sẽ biến mất khỏi trời đất, những hồn phách bình thường có thể tồn tại lâu hơn một chút, nhưng rồi cũng sẽ tan biến. Nếu ở Phong Đô thành, có âm khí nuôi dưỡng, có thể tồn tại lâu hơn, thậm chí có thể trở thành quỷ tu có thực thể.
Tiếc là Phong Đô thành hiện tại đã quá tải, hầu hết quỷ hồn không có chỗ dung thân, chỉ còn cách lang thang ở nhân gian rồi hồn phi phách tán.
Nghe nói có thể gặp quỷ, những người khác sợ hãi lùi lại, chỉ có Vương Đại Phú và Vương Nhị Quý gật đầu.
Cố Âm làm phép, tạm thời mở Âm Dương Nhãn cho hai người.
“Mẹ!” Vương Đại Phú nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy bà cụ nhà mình.
Bà cụ mặc bộ quần áo lúc chết, sau khi rời khỏi thân xác, hồn phách bà cũng giống người thường, nếu không phải thân thể hơi xanh lam, trong suốt như sương khói, ông ta còn tưởng đó là bà cụ bằng xương bằng thịt.
Vương Tiểu Bảo run rẩy: “Mẹ…”
Hắn sắp khóc: “Con thật sự không cố ý, con mới 32 tuổi, không thể ngồi tù, nếu không thì Thiến Thiến phải làm sao? Con trai của mẹ phải làm sao? Nó mới ba tuổi, không thể không có cha!”
Đôi mí mắt vốn sụp xuống của bà cụ hơi nhấc lên, từ từ lộ ra vẻ mặt vừa khóc vừa cười.
“Nhưng mà lúc đó mẹ chưa chết cơ mà, Tiểu Bảo, lúc đó mẹ hoàn toàn chưa chết.”