Vương Tiểu Bảo liên tục lùi lại, lùi đến tận góc tường, nơi có khe hở giữa tường ngoài và nhà, đủ để chứa một người bình thường.
Chỗ này lại là nơi đón gió, nên gió từ phía sau thổi đến rất mạnh.
Cố Âm đặt kiếm gỗ đào xuống, nhìn thẳng về phía đó, gương mặt hơi xanh xao giờ nở nụ cười nửa miệng.
“Có phải mày hại bà cụ không, quay lại hỏi bà ấy là biết.”
Quay lại đằng sau ư? Đằng sau có gì?
Cố Âm vừa dứt lời, từng cơn gió âm u thổi đến, khiến đám người lạnh toát cả người. Lời nói của cô càng khiến bọn họ như rơi xuống hầm băng, luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lêи đỉиɦ đầu, rồi lại theo sống lưng chui tọt vào óc.
Tất cả mọi người chết lặng tại chỗ.
Vương Tiểu Bảo cảm nhận rõ rệt luồng gió lạnh lẽo sau lưng, kèm theo mùi máu tanh và mùi hôi thối nồng nặc.
Hắn muốn chạy, nhưng gót chân như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích.
Hắn muốn kêu cứu, nhưng nỗi sợ hãi tột độ đã bóp nghẹn cổ họng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mùi tanh hôi xung quanh ngày càng nồng nặc, dường như chỉ cần hắn quay đầu lại, sẽ nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của bà cụ bị ngâm dưới giếng.
Ánh đèn trong sân gần như không chiếu tới con đường nhỏ đó, mọi người chỉ thấy Vương Tiểu Bảo đứng cứng đờ như pho tượng, hoàn toàn không nhìn rõ phía sau hắn có thứ gì hay không.
Cố Âm cúi xuống, bế con gà trống lên.
“Sư đệ, phiền giúp một tay.”
Lưỡi dao sắc bén lướt qua, Cố Âm thuần thục bôi máu gà lên lá bùa gỗ đào.
Con gà trống không kêu một tiếng, lúc nhảy xuống đất còn dùng đuôi quét mạnh vào tay Cố Âm như thể đang bày tỏ sự bất mãn.
Cố Cảnh Hành, người vẫn luôn trong trạng thái bất an, vội vàng tiến lên: “Cần giúp gì không?”
Tuy chưa thấy con ma nào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được điều bất thường. Một cô gái nhỏ nhắn như Cố Âm thật sự có thể trừ tà sao? Trông cô yếu ớt đến nỗi dẫm chết con kiến còn khó.
“Giúp tôi trông chừng Thái Thanh và sư đệ, dù có thấy gì cũng đừng xuống xe.”
Cố Âm dùng máu gà vẽ một lá bùa lên xe, giọng nói vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên lạnh lẽo: “Lên xe đi.”
Cố Cảnh Hành không hiểu những thứ này, chắc chắn không giúp được gì, đành bế con gà trống bị thương lên xe, cố gắng không chạm vào vết thương của nó.
“Thế còn chúng tôi?” Vương Lâm Lâm lo lắng đến toát mồ hôi hột.
Đó là xe của ba cô ta, sao lại bỏ mặc họ ở đây?
Cố Âm giơ thanh kiếm gỗ đào, nói tỉnh bơ: “Đừng lo, trước khi kẻ chủ mưu chết, mục tiêu của bà ta không phải các cô.”
Vương Lâm Lâm nghẹn họng, vậy mà cô ta còn cho người nhà lên xe trước?
Cố Âm giải thích: “Cậu ta quá xui xẻo, ở bên ngoài chỉ làm vướng chân chúng ta, để cậu ta lên xe là để bảo vệ các cô.”
Giọng Cố Âm tuy không lớn, nhưng lại rất rõ ràng. Cố Cảnh Hành nghe xong chỉ biết cười khổ.
Quả thật hắn là chúa xui xẻo, vậy nên tốt nhất là ngoan ngoãn trốn trên xe.