Chương 25

Con tàu bắt đầu lắc lư, Điền Vũ Kha đứng không vững ngã xuống sàn. Tỉnh Vi Ninh nắm chặt cửa sổ không để mình bị thổi bay, Tiểu Hắc thì trực tiếp lăn thành một quả bóng trên sàn.

Dương Tam không sao, người cô bay trên không trung, một loạt pháp thuật bắn ra để ổn định thân tàu. Cô cũng nhân tiện dán bùa lên người cho Điền Vũ Kha, Tỉnh Vi Ninh và Tiểu Hắc, hai cô bé này là số ít những người mà cô vừa mắt khi đến nhân gian, Tiểu Hắc thì là đàn em. Nhờ lấy được một phần sức mạnh nên cô làm mọi chuyện nhẹ nhàng, không mất chút sức lực nào. Nếu là lúc mới tỉnh dậy thì chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mà thôi.

Cô bay ra ngoài xem tình hình.

Tiểu yêu từ đâu tới dám giương oai trước mặt bà cố tổ mày chứ.

Bên ngoài hỗn loạn, sương trắng bao phủ con tàu, tiếng kêu khóc xen lẫn sự hoảng sợ, bên tai đầy ồn ào.

"Sao thế này? Chúng ta đi vào 'vùng đất kỳ bí' rồi à? Điện thoại của tôi đột nhiên mất tín hiệu".

"Nhưng bây giờ chúng ta cách xa nơi đó rồi chứ?"

"Chúng ta sẽ chết à? Huhuhu, tôi không muốn chết đâu, tôi còn chưa viết thư tuyệt mệnh nữa".

"Tôi vẫn chưa cầu hôn".

"Đừng khóc nữa, chúng ta sẽ không sao", đây là tiếng răn dạy của Đạo diễn Chu, có điều nghe cũng không có gì chắc chắn, mơ hồ có chút hoảng sợ, chỉ là vì thân phận của mình nên mới cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo.

Màn sương trắng này...

Dương Tam hơi nhíu mày, nếu hít vào quá nhiều sẽ gây ra ảo giác, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Mặc dù cô sẽ không vì thế mà sinh ra ảo giác nhưng màn sương trắng đã ngăn cản tầm nhìn của cô khiến cô không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Dương Tam lấy ra một lá bùa, giọng nói trong trẻo, "Tam Thiên sứ giả, nhanh hiện thần uy. Phò tá chủ soái, động sấm hộ thần..."

Đây là chú mời Trương sứ giả, Trương sứ giả chủ quản gió, rất phù hợp với tình cảnh này.

Lời vừa nói xong, gió mạnh trực tiếp thổi bay màn sương trắng làm hiện ra những đường nét chân thật. Những người trên thuyền còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy con quái vật trước mắt thì như rơi xuống hầm băng.

Ở mũi thuyền, một con Thuồng luồng khổng lồ đang nhìn cô chằm chằm, toàn thân đầy vảy bạc, dài hơn trăm trượng, sương trắng phun ra từ miệng nó.

Rất rõ ràng, cái gọi là 'vùng đất kỳ bí' thực sự do con Thuồng luồng này làm ra, nó đi đến đâu mang theo sương trắng đến đó. Tàu thuyền đi vào lãnh địa của nó chỉ còn đường chết.

Cả người nó được bao phủ bởi một thứ ánh sáng dày đặc đỏ như máu, tội ác chồng chất. Hai mắt Dương Tam sáng rực: công đức lớn như vậy đưa đến cửa, cô mà không ăn thịt nó thì thật có lỗi quá rồi!

Sự xuất hiện của Thuồng luồng khiến nỗi sợ hãi bao phủ cả con tàu. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, dưới cái nhìn của con Thuồng luồng to lớn như ngọn núi kia giống như bị dội nước đá, lạnh thấu tim gan.

Làm sao mà con người có thể đánh thắng được quái vật như vậy chứ?

Sẽ chết...

Trong mắt họ tràn đầy sợ hãi, theo bản năng nhìn Dương Tam như tìm lấy một cọng rơm cứu mạng.

"Bọn chúng thực sự là không gạt ta, ở đây có tu sĩ. Có chút tu hành như ngươi ăn vào là bổ dưỡng nhất". Thuồng luồng cũng không vội vàng ăn bọn họ mà như mèo vờn chuột, hưởng thụ niềm vui săn bắn. Nó thích nhất là nhìn biểu hiện của con người rơi vào tuyệt vọng khi tưởng là tìm thấy được hy vọng. Loại cảm xúc đó... ăn là ngon nhất.

Nó liếʍ liếʍ miệng, con mắt như chuông đồng hiện lên vẻ hung ác.

Dương Tam nổi giận, từ trước đến nay chỉ có cô ăn thịt kẻ khác, chưa có ai ăn được cô đâu!

Dương Tam cô mới chỉ ngủ một ngàn năm mà bọn kẻ dưới này dám quên tên tuổi của cô.

Thuồng luồng lập tức bị hấp dẫn bởi món ăn ngon miệng Từ Xuân Thâm, "Ô, ở đây còn có một món ngon nữa này, ha ha ha, tốt lắm".

Bất kể là việc coi thường Dương Tam hay dám nghĩ đến đồ ăn của Dương Tam, con Thuồng luồng này xem như đã chạm vào điều cấm kị của cô rồi, bây giờ dù là sư phụ cầu xin cũng vô dụng.

Sự lạnh lẽo bao phủ trên mặt cô, "Còn chưa biết đứa nào ăn đứa nào đâu!"

Nói với nó điều này cô còn phải nghĩ đến việc mang nó làm một bữa tiệc Thuồng luồng!

Thuồng luồng hiển nhiên cũng rất tức giận, cười lạnh nói: "Đồ không biết sống chết!"

Cái đuôi to lớn mang theo khí thế mạnh mẽ nện thẳng vào con tàu, chém nó thành hai nửa – đây là cách mà nó đã làm rất nhiều lần.

Chỉ có điều khi cách đuôi tàu mười mét, cái đuôi va thẳng vào một cái kết giới, kết giới chợt lóe kim quang, Thuồng luồng thét lên một tiếng thảm thiết, cái đuôi bốc cháy, thậm chí còn có mùi khét nồng nặc.

Khóe môi Dương Tam hơi cong lên, thân hình bay lên không trung đáp thẳng xuống lưng con Thuồng luồng.

Thuồng luồng lắc lư một cách tuyệt vọng để cố gắng ném Dương Tam xuống biển.

Dương Tam rút kiếm gỗ đào từ trong không gian ra, hơi thở từ kiếm gỗ đào khiến Thuồng luồng run sợ như gặp phải thiên địch đáng sợ nhất trong đời. Con Thuồng luồng này cũng phải hơn một ngàn tuổi, kiếm gỗ đào bình thường chỉ như gãi ngứa với nó mà thôi. Nhưng kiếm gỗ đào của Dương Tam là do gậy thần của Khoa Phụ biến thành, chắc chắn là khắc tinh của rất nhiều yêu quái.

Dương Tam tay cầm kiếm gỗ đào đâm xuyên qua lớp vảy cứng vào người con Thuồng luồng.

Thuồng luồng hét lên một tiếng thảm thiết, âm thanh đó khiến mọi người trên tàu phải bịt kín tai, cửa kính trên tàu cũng vỡ ngay tại trận, phải biết rằng đây là cửa kính chống đạn, uy lực không cần bàn cãi. Đồng thời các thiết bị điện trên tàu cũng hỏng không sử dụng được.

Thuồng luồng dũng mãnh, lại càng làm nổi bật sức mạnh của Dương Tam, mỗi lần vung kiếm đều gây ra vết thương thấu xương cho Thuồng luồng. Nó muốn chạy trốn lại bị Dương Tam tóm lấy râu.

Đạo diễn Chu trợn tròn mắt, nhìn thấy Dương Tam đánh cho Thuồng luồng kêu cha gọi mẹ mà cảm giác như đang mơ.

"Tiểu Tôn à, anh nói xem có phải tôi đang nằm mơ không?", ông nói với Phó Đạo diễn Tôn, âm thanh có chút mơ hồ.

Phó Đạo diễn cũng đang trợn mắt há mồm, theo bản năng trả lời lại một câu: "Thì ngài tự véo mình xem có đau không?"

Giây tiếp theo, ông hét lên thảm thiết – Đạo diễn Chu đang ra sức véo tay ông.

Đạo diễn Chu cảm thấy thỏa mãn, nói: "Thật sự không phải nằm mơ rồi".

Ông tiếp tục ngẩng đầu xem trận đấu đằng trước, không, thay vì nói là chiến đấu chẳng bằng nói là đơn phương đánh, Dương Tam cầm thanh kiếm kia đánh Thuồng luồng mày xám mặt tro, máu thịt đầm đìa, hoàn toàn không còn uy phong như mười phút trước.

Cảnh chiến đấu này có một không hai, cho dù kỹ xảo điện ảnh cũng không bằng, kí©h thí©ɧ hơn phim bom tấn nước ngoài, khiến andrenalin tăng cao, ông tập trung cao độ chỉ sợ nháy mắt là mất hình ảnh đặc sắc. Nếu không phải camera không thể hoạt động thì ông đã quay lại rồi.

Đạo diễn Chu không khỏi nói: "Sau khi về chúng ta phải mời Điền Vũ Kha ăn cơm".

Nếu không phải cô ấy giới thiệu Dương Tam thì bọn họ hôm nay gặp Thuồng luồng này chỉ có nước chết mà thôi.

Những người khác đều đồng ý, vào lúc này không ai còn nghi ngờ khả năng của Dương Tam nữa, những gì xảy ra ngày hôm nay sẽ vĩnh viên khắc ghi trong lòng họ.

...

Vết thương do kiếm gỗ đào tạo ra không thể khép lại, thậm chí còn có xu hướng mở rộng ra.

Máu trên người Thuồng luồng tuôn ra nhuộm đỏ cả vùng biển.

Dương Tam vừa nhìn thấy liền hối hận: máu rồng bổ lắm đấy, không được lãng phí! Vừa rồi cô bị Thuồng luồng làm cho tức đến giơ chân, cũng quên luôn việc không được làm hỏng đồ ăn.

Cô thu kiếm gỗ đào lại, trực tiếp triệu hồi sấm sét, "...Thái Ất chân tể, ngũ lôi hùng binh. Ngô nay lệnh triệu, tốc tới cấn cung. Lập tức tuân lệnh!"

Một tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống chém lên người Thuồng luồng. Với loài yêu quái làm nhiều việc ác như Thuồng luồng thì uy lực của sấm sét lại càng tăng, một đòn này cũng đủ làm nó mất mạng.

"Ngươi, ngươi là ai.."

Hơi thở của Thuồng luồng mỏng manh, trên mặt tràn đầy hối hận và không cam lòng.

Dương Tam nhìn hoa văn trên mặt nó, ngâm nga, "Ngươi chắc là con của Thuồng luồng sông Tiền Đường một ngàn năm trước rồi. Cha ngươi rất ngon đấy!"

Ngày ấy con Thuồng luồng đó gây nhiều tội ác, Dương Tam dựa vào tinh thần ăn uống... khụ khụ, là tinh thần thay trời hành đạo, chạy tới trừ yêu diệt ma, ăn suốt bảy ngày mới hết con Thuồng luồng đó.

Hai mắt Thuồng luồng mở to, chết không nhắm được mắt! Nếu sớm biết sát tinh này ở đây thì đánh chết nó cũng không tới, kết quả còn mất mạng vô ích.

Thân hình to lớn của nó chìm dần xuống biển, khi thân thể nó hoàn toàn chìm xuống, Dương Tam thu nó vào trong vòng tay không gian – đây là bữa tiệc lớn của cô đấy!

Nhờ vào sự bao phủ của nước biển, người khác chỉ nghĩ rằng con Thuồng luồng đã chìm sâu xuống đáy, không ai biết đã bị cô giữ lại.

Có một bữa tiệc lớn ngon lành, trong lòng Dương Tam cực kỳ vui sướиɠ.

Trong trận chiến vừa rồi, quần áo của cô dính đầy máu Thuồng luồng, những con sóng lớn lúc trước cũng trở nên bình lặng. Dương Tam hiểu từ nay về sau đã không còn nơi gọi là 'vùng đất kỳ bí' nữa.

Lúc này, hào quang màu vàng bao quanh Dương Tam, bên tai như có tiếng nhạc thần tiên cất lên.

Dương Tam vươn tay lấy những công đức này. Những người khác đều dùng công đức để luyện pháp khí, có thể nói là bất khả xâm phạm nhưng Dương Tam chỉ dùng làm gia vị.

Xem ra những việc mà con Thuồng luồng này phạm phải cũng không qua mắt được ông trời, cho nên sau khi đánh chết nó mới có công đức rơi xuống.

Lần này ra tay thu hoạch rất tốt.

Dương Tam ngâm nga một giai điệu, đi trên sóng như giữa đất bằng, chậm rãi bước về con tàu.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt những người trên tàu như cảnh trong thần thoại biến thành hiện thực.

Dương Tam bước trở lại tàu, vẻ mặt bình tĩnh, "Không có ai bị thương chứ?"

Bộ quần áo màu trắng của cô dính đầy máu càng khiến da cô trắng như tuyết. Mặc dù nhìn cô ấy như một học sinh trung học nhưng sau khi chứng kiến trận chiến vừa rồi thì hình tượng của Dương Tam trong mắt mọi người chính là ngọn núi cao khiến mọi người phải khâm phục.

Đạo diễn Chu đứng trước mặt cô, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, giơ tay nói: "Có ba người bị thương do thủy tinh làm xước".

Dương Tam cũng không nói lời nào, bắt đầu kiểm kê thiệt hại của bản thân.

"Vừa nãy chiến đấu với Thuồng luồng tôi đã dùng mất mấy lá bùa".

Đạo diễn Chu: "Tôi sẽ trả tiền!"

Nếu không có Dương Tam, tính mạng của họ và con tàu cũng mất. Dù bùa này có quý đến mức nào thì có quý hơn tính mạng không?

Sự hợp tác của Đạo diễn Chu khiến cho Dương Tam hết sức hài lòng, giọng điệu dịu lại, "Bây giờ tôi đang đói, cần phải có một bữa tiệc lớn".

Đạo diễn Chu: "Muốn ăn gì tôi cũng mời!".

Dương Tam nhìn Từ Xuân Thâm với vẻ mặt vô tội.

Từ Xuân Thâm thấy mầm xanh trên đầu mệt mỏi, hiển nhiên trận đấu này đã làm cô kiệt sức.

Từ Xuân Thâm nói dịu dàng, "Ừ, tôi làm cho cô".

Dương Tam: Mọi thứ đang phát triển như dự kiến

trong kế hoạch của cô, hahaha (1) có thể tùy ý đặt món rồi!

(1) Nguyên văn: Kế hoa thông: Plantong (tên gốc tiếng Nhật: Plantongri) có nghĩa là bạn đã mắc bẫy của tôi, rằng mọi thứ đang phát triển như dự kiến

trong kế hoạch của bạn Đó là một thuật ngữ internet được giới thiệu bởi những người hâm mộ truyện tranh Nhật Bản. Từ nguyên tác của Oba Thrush, bộ truyện tranh lý luận hồi hộp của Nhật Bản "Death Note" do Ken Obata vẽ. (theo baidu).

Lần này ra tay không những lấy được nguyên liệu Thuồng luồng để chế biến mà còn có thể để cho Từ Xuân Thâm tự mình xuống bếp nấu cho cô, lời to rồi!