Triệu Dương nghĩ lại những chuyện ghê tởm mà hai vợ chồng này đã làm, lại nghĩ đến những năm tháng anh trai và chị dâu phải chịu đựng đau khổ vì cầu xin một đứa con, trong lòng cậu ấy chợt cảm thấy nhẹ nhõm cả về thể xác lẫn tinh thần.
Có thù tất báo!
Triệu Dương suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại, sau khi biết cuộc gọi đã được kết nối, Triệu Dương do dự vài giây nhưng vẫn sợ hãi hỏi: “Đầu bếp Phó, cô có phải là vị tiểu thư đã biến mất của Phúc Mãn Lâu hay không vậy?”
Phó Vãn thờ ơ “Ừ” một tiếng, sau đó ung dung cười nói: “Cậu biết tình trạng hiện tại của nhà họ Phó sao? Vậy thì giúp tôi chuyển lời với bác tôi một câu.”
Triệu Dương gật đầu như giã tỏi, chăm chú lắng nghe câu nói mà Phó Vãn muốn cậu ấy chuyển lời, lúc nghe xong thì suýt chút nữa ngã từ trên ghế dài xuống.
Chết tiệt!
Câu này...
Phó Vãn mỉm cười: “Có thể chuyển lời giúp không?”
Triệu Dương sợ hãi, gật đầu lia lịa: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp đầu bếp Phó, tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
Trên trán Triệu Dương toàn là mồ hôi lạnh, nếu cậu ấy chuyển lời này cho người nhà họ Phó nghe, thì chắc chắn là người nhà họ Phó sẽ bị dọa sợ chết khϊếp!
Phó Vãn đang ngồi trước bàn ngắm nhìn tờ giấy màu trên bàn, Đoàn Đoàn vui vẻ trở về nhà, trên tay cầm một cây kéo mới mua về từ quầy bán hàng, đây là thứ mẹ cần dùng.
Phó Vãn nhận lấy kéo, nghe tiếng thở nặng nề ở đầu bên kia, nhàn nhã mỉm cười: “Mì ăn liền tối qua thế nào?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Triệu Dương sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Rất ngon!”
Vô cùng ngon!
Trong đầu cô tự động tự động vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống mỹ thực: [Ting, chúc mừng ký chủ đã nhận được lời khen từ một vị khách!]
Hệ thống mỹ thực kinh ngạc: [...]
Mẹ nó!
Phó Vãn cảm thấy mình thật sự là một đầu bếp giỏi, lúc này vẫn còn đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, cô chậm rãi nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của cậu, đúng rồi, thuận tiện giúp tôi hỏi một chút về cảm nhận của anh trai và chị dâu cậu.”
Triệu Dương: “... Được.”
Phó Vãn cúp điện thoại, tiếp tục cắt giấy.
Đoàn Đoàn ghé vào cạnh bàn, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sự sùng bái nhìn Phó Vãn, không ngừng khen ngợi: “Mẹ thật lợi hại, đây là người giấy ạ? Đẹp quá!”
Mẹ biết nấu cơm biết kiếm tiền còn có thể cắt giấy, mẹ quá lợi hại.
Phó Vãn nhẹ nhàng mỉm cười, tay vẫn không ngừng cắt giấy, cô nhìn thấy tin tức địa phương hiện lên trên màn hình điện thoại di động.
[Sốc! Một người đàn ông họ Đàm ở Ninh Thành hoài nghi vợ nɠɵạı ŧìиɧ sinh con, đã dùng dao tự sát trong lúc cãi vã.]
Phó Vãn không quan tâm, úp ngược điện thoại trên bàn.
Lý do sư phụ Vân Hoa Tử của cô đã bổ nhiệm cô trở thành chưởng môn đời thứ 193 của Thiên Cực Huyền Môn, ngoài thiên phú huyền học hiếm có ra thì còn có một điểm…
Sư phụ cô từng thẳng thắn nói: “Phó Vãn, con vừa có tâm địa Bồ Tát, cũng có thủ đoạn mạnh mẽ. Nhưng nếu không cẩn thận, rất dễ trở thành tà tu.”
Thiên Sư thủ tịch, chưởng môn Nguyên Quân của Thiên Cực Huyền Môn vừa là địa vị tối cao, vừa là thứ giúp cô duy trì sự thanh tỉnh cuối cùng.
Toàn bộ Thiên Cực Huyền Môn và đệ tử của các môn phái đều phe chính đạo, mà cô đứng ở giữa chính và tà.
Cô tin nhân quả, cũng tin rằng nhân quả luân hồi, thậm chí cô càng tin vào việc nhân quả tuần hoàn sau khi cô ra tay!
Trong tay cô hiện ra một hình người giấy đỏ nhỏ, Phó Vãn buông cây kéo tranh tay xuống, mỉm cười nói với Đoàn Đoàn: “Chuẩn bị bày quán, kiếm tiền.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin