Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đồng ý, cậu bé nhảy nhót chạy về hướng kí túc xá của viện phúc lợi, chạy vài bước lại quay đầu lại nhìn về phía Phó Vãn, không yên tâm mà ngây ngô nói: “Mẹ đợi Đoàn Đoàn nhé, Đoàn Đoàn lập tức trở về ngay.”
Phó Vãn “ừ” một tiếng xem như đồng ý.
Mọi người thu hết thái độ của Đoàn Đoàn vào trong mắt, Triệu tổng đỡ người vợ đang khó chịu của mình bước về phía siêu xe, an ủi nói: “Có lẽ là duyên phận của chúng ta cùng Đoàn Đoàn chưa tới, chúng ta cứ lên xe nghỉ ngơi chút đã.”
Người đàn ông ngồi vào trong xe trấn an vợ, nhưng người phụ nữ vẫn nhịn không được nói với Phó Vãn qua cửa sổ: “Tuy rằng chúng tôi không có cơ hội nhận nuôi Đoàn Đoàn, nhưng hai bên vẫn có thể thường xuyên lui tới. Nếu Đoàn Đoàn thiếu cái gì, Phó tiểu thư cứ việc nói với tôi.”
Triều Dương nhận được ánh mắt ra hiệu của anh trai, anh ta cũng tính toán lên xe rời khỏi viện phúc lợi, lại bị Phó Vãn phía sau đột ngột gọi lại.
Triệu Dương mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Có việc gì sao?”
Cô gái trẻ cao ráo đứng ở nơi đó, khoé miệng giơ lên một độ cong nhạt nhẽo, bình tĩnh mỉm cười nói: “Nghe nói phân bón nhà anh không tồi, nho lớn lên rất tốt, lần sau có thể nhổ vài loại dây nho cho tôi không?”
Triệu Dương nhìn khuôn mặt của Phó Vãn, cô tươi cười điềm đạm lại có vẻ xa cách, lại…giống như có chút tà tứ.
Triệu Dương cảm thấy dường như anh ta đã gặp qua Phó Vãn ở đâu rồi, trong chốc lát nghĩ mãi mà không ra. Anh ta ngây ngốc gật đầu mấy cái, phương thức liên lạc còn quên chưa để lại đã leo lên xe rồi.
Mà hệ thống mỹ thực kia lại bắt đầu khóc lóc trong đầu Phó Vãn.
[Hu hu hu, quả nho gì cơ? Nếu là kí chủ mỹ thực khác đã suy xét việc dùng quả nho làm món ăn mới rồi.]
Phó Vãn rũ mắt, cô cảm thấy hệ thống này quá mức ồn ào.
...
Đoàn Đoàn có không ít bạn bè ở viện phúc lợi, cậu bé đến ôm từ biệt tất cả mọi người.
Rất nhiều đứa trẻ ở viện phúc lợi nhìn Đoàn Đoàn đầy hâm mộ, có một số cô nhi tàn tật biết có lẽ cả đời bản thân cũng không có cơ hội được nhận nuôi, càng sẽ không may mắn như Đoàn Đoàn được mẹ ruột đón trở về.
Tạm biệt các bạn nhỏ xong, ánh mắt Đoàn Đoàn dừng lại ở góc âm u nhất của ký túc xá, nơi đó dường như có một bóng ma.
Đoàn Đoàn không tiếng động há miệng thở dốc với bóng ma kia, bóng ma màu đen thong thả di chuyển, im ắng lướt theo phía sau Đoàn Đoàn, lưu lại một dấu chân nho nhỏ đầy tro bụi trên mặt đất.
Đoàn Đoàn nhanh chóng chạy về, Phó Vãn liếc nhìn người bên cạnh cậu bé, duỗi tay nắm lấy tay nhỏ không còn quá nóng như lúc trước của Đoàn Đoàn, nói: “Đi thôi.”
Hôm nay là ngày Đoàn Đoàn vui mừng nhất, cậu bé quay đầu lại nhìn viện trưởng sắc mặt tối tăm, nổi tính trẻ con nói: “Thật xin lỗi viện trưởng, con không thể tham gia “kế hoạch giấc mộng viên mãn” được rồi, sau này Đoàn Đoàn và mẹ sẽ cùng nhau quay lại viện phúc lợi thăm viện trưởng!”
Đoàn Đoàn nói xong, ngửa đầu trông mong nhìn Phó Vãn, Phó Vãn quay đầu nhìn lại ---
Viện trưởng đứng ở trước cửa sắt rỉ sét loang lổ của viện phúc lợi, phía sau là ký túc xá bị dây thường xuân che kín, tựa như từng toà ngục giam ngoài trời, một vài đứa nhóc ở cạnh nhau ghé vào cửa sổ nhìn theo bọn họ.
Cô gái mang âm thanh như gió mát đáp lại: “Ừm, lần sau lại đến.”
...
Trở lại thế giới này được ba ngày, việc đầu tiên Phó Vãn làm là thuê phòng ở, là một phòng ước chừng 70m2 trong một căn nhà, tiền thuê chưa đến 2000 tệ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin