“Cô thật sự là mẹ ruột của Đoàn Đoàn hả? Nếu các người thân là ba mẹ lại chưa chết, vì sao thằng bé lại bị đưa đến viện phúc lợi?”
Những năm gần đây anh trai và chị dâu mãi không có con, nhiều người trong vòng vẫn cho rằng về sau gia sản của nhà họ Triệu đều để lại cho Triệu Dương anh ta kế thừa.
Triệu Dương năm nay 21 tuổi, nhỏ hơn anh trai 15 tuổi, anh ta gần như là được anh trai nuôi lớn nên tình cảm anh em hai người vô cùng tốt.
Triệu Dương cũng đã chịu đủ những kẻ châm ngòi quan hệ gia đình anh ta rồi, mấy ngày trước biết anh trai chị dâu muốn nhận nuôi Đoàn Đoàn, anh ta cũng thật tâm coi đứa bé này trở thành cháu trai tương lai mà đối đãi.
Nay không hiểu sao mà lại vọt ra một bà mẹ ruột, thật sự là quá ngoài ý muốn.
Phó Vãn bình tĩnh dời ánh mắt khỏi người phụ nữ trước mặt, tự nhiên nói: “Mấy năm trước tôi gặp một ít phiền toái, tôi không có cách nào quay lại Ninh Thành.”
Lúc mới xuyên đến Thiên cực Huyền môn, không phải Phó Vãn chưa từng tìm kiếm biện pháp trở lại thế giới nguyên bản, rốt cuộc nơi đó có ba mẹ yêu thương cô, còn có em bé cô mới sinh ra nhưng chưa được ôm cái nào, đáng tiếc đều không thành công.
Sư phụ Vân Hoa Tử từng nói với cô, chỉ có trở thành Địa Tiên mới có cơ duyên mở ra cánh cửa dị giới, nhưng cô thiếu nhân quả thân duyên khó có thể vượt qua lôi kiếp, người nhà đành bị Phó Vãn đặt ở nơi sâu nhất trong nội tâm.
Có chuyện phiền phức không thể trở về?
Triệu Dương dùng vẻ mặt quái dị đánh giá Phó Vãn, sau đó bật thốt lên: “Cô… Từ Miến Bắc trở về?”
Gần nhất Miến Bắc công nghệ cao lại nhiều nhân tài chính là một tin lớn, nghe nói Vân Châu giống như một kho hàng bạo thương, một xe liền kéo cả trai lẫn gái ở trong nước đi.
Nhiều năm nay Phó Vãn bị hạn chế không trở về được, phản ứng đầu tiên của Triệu Dương chính là điều này.
Phó Vãn sửng sốt: “?”
Miến Bắc? Miến Bắc cái gì cơ?
Cặp vợ chồng đứng một bên khó chịu nhìn Đoàn Đoàn, người phụ nữ nhìn thấy viện trưởng lại đây, không nhịn được mà hỏi Đoàn Đoàn một câu: “Đoàn Đoàn, con thật sự không muốn được cô nhận nuôi sao?”
Phó Vãn bỗng cảm giác được bàn tay mình bị Đoàn Đoàn cầm thật chặt, cô rũ mắt nhìn lại, Đoàn Đoàn kề sát đùi cô, xấu hổ bất an mà nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, cô Lý chú Triệu, Đoàn Đoàn muốn cùng mẹ ở bên nhau.”
Tuy rằng đã sớm đoán được đáp án của Đoàn Đoàn, nhưng trong lòng hai vợ chồng vẫn có chút khó chịu.
Phó Vãn lạnh nhạt nói: “Cho dù tôi không tới đón Đoàn Đoàn, hai người hẳn là cũng không có cách đưa Đoàn Đoàn rời khỏi viện phúc lợi này để nhận nuôi đâu.”
Người của Triệu gia ngẩn ra, trong lòng khá kinh ngạc.
Đa số những đứa trẻ của viện phúc lợi đều mang thân mình khiếm khuyết, đứa trẻ khoẻ mạnh lại có giá trị nhan sắc cao giống Đoàn Đoàn như vậy là mười phần tranh đoạt, cơ hồ là không bao lâu sau khi vào viện phúc lợi thì sẽ được nhận nuôi, nhưng Đoàn Đoàn lại bị cưỡng ép ở chỗ này nửa năm.
Ban đầu người của nhà họ Triệu còn tưởng là do vận khí của họn họ tốt, có duyên phận với Đoàn Đoàn.
Thần sắc viện trưởng khẽ biến, anh ta tiến lên vỗ vỗ đầu của Đoàn Đoàn, xen vào nói: “Đoàn Đoàn đi nói lời từ biệt với các bạn thôi, rồi hãy đi với Phó tiểu thư.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin