Sáng sớm ngày mai sẽ hỏa táng bà Vương ở nhà tang lễ, cho nên phải đợi đến ngày mai mới dọn rạp đám tang được, lúc hai mẹ con trở về còn nhìn thấy mấy người hàng xóm đang ngủ gật, mấy bàn khác còn có tinh thần ngồi đánh mạt chược vô cùng hăng say.
Cất dọn đồ đạc xong, Phó Vãn dẫn Đoàn Đoàn lên phòng.
Đoàn Đoàn vừa mới đến cửa đã nghe được Thu Thu đang ở trong phòng ngủ của cậu bé hát bài “Thỏ con ngoan ngoãn”.
Cậu bé có chút mệt nhọc, bước vào cửa lập tức ngoan ngoãn vào phòng tắm để đánh răng.
Hệ thống mỹ thực vô cùng hưng phấn: [Ký chủ, cô mau đến xem khen thưởng đã đạt được đi!]
Phó Vãn mở chiếc tủ lạnh nhỏ được Dương Chấn Vinh mua sắm sẵn cho, tủ lạnh vốn dĩ trống không giờ đã xuất hiện thêm mấy loại đồ ăn.
[5 cân tôm], [3 cân thịt bò nội Mông Cổ], [30 quả trứng gà ta], [1 cân nấm Tùng Nhung], [1 cân ớt cay].
Hệ thống mỹ thực đắc ý hỏi: [Ký chủ, cô thấy sao?]
Đối với người Huyền môn đã tích cốc, thành thật mà nói thì không có gì khác nhau.
Phó Vãn bình tĩnh: “Khá tốt.”
Đồ vật đều rất có dinh dưỡng, trẻ con đang phát triển cũng cần đồ ăn bổ hơn.
Hệ thống mỹ thực: […? Cho trẻ con?]
Đây là nền tảng để ký chủ cô làm giàu đấy, không phải để cô lấy ra cho đứa nhóc nhà mình ăn!
Đoàn Đoàn tắm xong thì đi ra khỏi phòng tắm, thân thể nhỏ bé mang theo hơi nước, làn da phấn nộn hiện ra chút đo đỏ.
Phó Vãn chú ý tới cậu bé không mặc áo ngủ, có lẽ cô cần phải mua cho cậu bé ít đồ dùng ở nhà thôi.
Đoàn Đoàn bước tới, kiễng chân nhìn vào bên trong tủ lạnh, có chút nghi hoặc hỏi:
“Mẹ, sao bỗng nhiên tủ lạnh lại có thêm nhiều đồ ăn như vậy?”
Có tôm có thịt, còn có trứng gà, cùng với hai loại rau dưa.
Đoàn Đoàn không hiểu, rõ ràng cậu bé vẫn luôn ở cùng với mẹ, cậu bé cũng không nhìn thấy mẹ mua đồ gì, vì sao lại có nhiều đồ trong tủ lạnh vậy?
Trong nháy mắt, Đoàn Đoàn nghĩ tới một khả năng, khuôn mặt nhỏ khẩn trương hẳn lên.
Đoàn Đoàn không sợ Thu Thu, nhưng với những quỷ khác thì không chắc…
Có điều, quỷ có thể cho bọn họ nhiều đồ ăn như vậy có lẽ cũng không phải là quỷ xấu, là một bác quỷ tốt bụng chăng?
Đầu óc Đoàn Đoàn còn đang tưởng tượng, Phó Vãn đã đóng lại cửa tủ lạnh, nói: “Tiếc là không có trái cây.”
Đoàn Đoàn lập tức hỏi: “Mẹ thích ăn trái cây gì ạ?”
Phó Vãn: “Gì cũng thích… Ừm, trước khi sinh con thì mẹ thích ăn đào, táo, nho.”
Thần sắc Phó Vãn hơi hoảng hốt, cô bỗng nhiên nhớ tới ba mình.
Người đàn ông trung niên thành thật ấy, rõ ràng rất bận rộn, nhưng khi trở về nhà thấy cô đang làm bài tập, ông sẽ mang trái cây đã rửa sạch vào cho cô.
Mẹ cô đặc biệt thích làm trái cây thập cẩm cho con gái mình, các loại trái cây được trang trí mười phần xinh đẹp, phía trên sẽ để thêm chiếc dĩa nhỏ màu bạc mà cô yêu thích.
“Vậy bây giờ mẹ không thích nữa sao?” Đoàn Đoàn sợ sệt dò hỏi, cậu bé không dám hỏi có phải bởi vì sinh mình ra nên mẹ mới không thích ăn trái cây nữa không.
Sau khi tích cốc, Phó Vãn chưa bao giờ thấy đói.
Có điều, cô nhìn Đoàn Đoàn, hơi hơi mỉm cười: “Hiện tại… Mẹ đặc biệt thích ăn quả nho.”
Cậu bé buồn ngủ lắm rồi, vì vậy Phó Vãn kêu cậu bé trở về phòng ngủ.
Cô ngồi ở trên giường đả toạ, nghe được động tĩnh ở cách vách, bài hát thiếu nhi “Thỏ con ngoan ngoãn” rốt cuộc cũng ngừng, Đoàn Đoàn ở trên giường nhỏ lăn qua lộn lại.
Phó Vãn duỗi tay ấn ấn nệm, là do điều kiện phòng thuê này không tốt sao? Cô nghi hoặc, hay là do Đoàn Đoàn không ngủ được?
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng Phó Vãn bị gõ rồi từ từ nhẹ nhàng mở ra.