Chỉ… chỉ bởi vì đó là con gái, vậy nên đến cả tư cách được chào đời cũng bị tước đoạt?
Quả thực hoang đường!
Ngồi dưới gốc cây hoè già này vốn đã âm lãnh vô cùng, lúc này đã gần khuya, một trận gió đột nhiên thổi tới, toàn thân Lý Mỹ Phượng đều phát lạnh.
Phó Vãn lại nói: “Quả nho nhiều hạt, sáu cái xác trẻ em bị chôn ở dưới gốc nho trong thời gian dài sẽ hình thành hồn trận, oán khí rất nặng nên có thể liên tục mượn thai không ngừng.”
Lỹ Mỹ Phượng nghe được chỉ cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng, cô ấy nhớ tới chính Tiểu Lệ đã đề nghị rằng trồng nho ở trong nhà rất tốt, trong hoa viên có thêm giàn nho ở bên dưới càng khiến phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Rất nhanh Lý Mỹ Phượng đã đè ý niệm này xuống, bạn thân cô ấy không chỉ có một đứa con gái xinh đẹp mà khoảng thời gian trước còn mới sinh hạ một bé trai, đang chuẩn bị làm tiệc đầy tháng.
Sắc mặt Triệu Côn Minh lúc này cũng xanh mét, anh ấy ở thương trường lê lết nhiều năm như vậy, thế mà lại làm liên luỵ đến vợ mình bị trúng tà đạo của kẻ khác.
Nhớ tới những năm gần đây, anh ấy và vợ mình từng tới khoa phụ sản vô số lần để kiểm tra, vợ của anh ấy vì lấy trứng để làm ống nghiệm mà phải nằm ở trên chiếc giường lạnh băng, đau đến nước mắt đầy mặt, nghĩ thế Triệu Côn Minh càng tức đến không nói nên lời.
“Cho nên rốt cuộc là ai mượn thai trên người của chúng tôi?” Triệu Côn Minh hỏi thẳng vào chủ đề.
Ánh mắt Phó Vãn dần dần di chuyển, cuối cùng dừng ở trên người Triệu Dương.
Triệu Dương bị Phó Vãn nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa cậu ấy ngã khỏi ghế nhựa, sợ tới mức lắp bắp: “Phó đại sư, cô, cô nhìn tôi làm cái gì? Tôi mới 21 tuổi, tôi còn chưa muốn làm ba đâu!”
“Gọi tôi là đầu bếp.” Phó Vãn thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Trong vòng hai ngày này mấy người ắt sẽ biết thôi, không cần phải sốt ruột.”
Có một số việc nếu không tận mắt nhìn thấy, mãi mãi cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Phó Vãn nói như vậy, ngược lại càng khiến người nhà họ Triệu thêm bất ổn, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.
Mấy thần côn này lúc nào cũng như vậy, tới thời điểm mấu chốt luôn thích giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, toàn nói chuyện thật thật giả giả, không ai là thật sự có bản lĩnh.
Có điều mấy lời này bọn họ không dám nói ra, chỉ là Lý Mỹ Phượng nghĩ đến những thai nhi chưa từng được chào đời kia, có chút đau lòng hỏi: “Vậy đầu bếp Phó, hài cốt của mấy em bé kia thì phải làm sao bây giờ? Hoả táng sao? Hay là cô lập một tế đàn, làm phép cho các bé thanh thản ra đi được không, cầu cho kiếp sau các bé được đầu thai vào nơi tốt đẹp.”
Dựa theo quy củ của bệnh viện, những cái thai bị phá sẽ giống rác rưởi bị đốt đi, nhưng bây giờ xảy ra trường hợp như này, mọi người đều cảm thấy nếu cứ hoả táng theo cách thông thường e là vẫn không đủ.
Tuy rằng những em bé đó bị chôn dưới giàn nho nhà họ, ảnh hưởng đến hai vợ chồng nhưng Lý Mỹ Phượng không hề có chút suy nghĩ trách móc những đứa bé này, cô ấy chỉ muốn có thể đưa tiễn các bé đoạn đường cuối cùng.
Hoặc là về sau, lúc mấy em bé này ở trên trời lựa chọn chỗ đầu thai, cũng có thể chọn đầu thai vào bụng cô ấy.
Bên môi Phó Vãn hiện ra một độ cong lạnh lùng trào phúng.
Lấy đức báo oán, lấy gì mà báo đức?
Người mẹ có thể lựa chọn phá thai hoặc không, đây là quyền lợi mà pháp luật trao cho nữ giới. Nhưng vì muốn sinh được con trai, khiến các bé gái bị vây hãm trong hồn trận đầy đau khổ để có thể tiếp tục mượn thai của người khác, đây căn bản không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin