Khó trách cậu ấy cảm thấy lạ lạ. Làm gì có ai thèm ngồi ở chỗ chim không thèm ỉa này lúc nửa đêm để ăn mì gói chứ?
Trong lòng Triệu Dương âm thầm chửi bậy.
Triệu Côn Minh rất rõ tính tình của em trai mình, anh ấy trừng mắt nhìn Triệu Dương: “Em thì biết cái gì? Hiện giờ đang rất lưu hành bán mì gói! Rất nhiều người trẻ tuổi kiếm tiền dựa vào mì gói đấy.”
Có điều có thể kiếm được hay không còn phải xem vị trí quán ăn, nhu cầu của khách hàng, sách lược đẩy mạnh tiêu thụ, tuy nhiên mấy lời này Triệu Côn Minh không dám nói ra.
Rất nhanh mì ăn liền đã pha xong, Triệu Dương chủ động đi tới để ba bát mì lên bàn nhỏ, mùi thơm của mì gói rất câu người, có điều ăn vào trong miệng rồi thì cũng chỉ có thế.
Triệu Dương ăn từng ngụm mì gói, bớt thời gian hỏi: “Đầu bếp Phó, vì sao nhà chúng tôi mãi không thể liên lạc được với cô vậy? Có phải số di động cô điền ở viện phúc lợi bị sai rồi, chúng tôi gọi không được, hôm nay chúng tôi cũng đến nhà cô luôn, nhưng gõ cửa rất nhiều lần mà vẫn không thấy ai ra mở.”
Từ sau khi về nhà Đoàn Đoàn căn bản không nghe được tiếng đập cửa nào, cậu bé khó hiểu hỏi lại: “Cháu và mẹ vẫn luôn ở nhà mà.”
Ánh mắt của mấy người nhà họ Triệu khẽ biến, sao có thể?
Bọn họ không chỉ gõ cửa phòng Phó Vãn hơn năm lần, còn cố ý xuống lầu nhìn qua cửa sổ phòng của cô, đến tận đêm mà căn phòng ngay cả một ánh đèn cũng không có, giống như hai người chưa trở về nhà vậy!
Có ai nửa đêm đến cái đèn cũng không bật?
Kết quả là bọn họ vẫn luôn ở nhà?
Thần sắc Phó Vãn bình tĩnh, chỉ là cô mở một trận pháp nhỏ miễn bị người khác quấy rầy thôi, cô nói: “Là số điện thoại của tôi, nhưng không có tiền.”
Hệ thống khá là keo kiệt, cung cấp số điện thoại nhưng lại luyến tiếc nạp tiền cho cô.
Triệu Dương vừa nghe, trong nháy mắt đã nắm được sự tình, cậu ấy lập tức móc ra điện thoại đời mới nhất của mình, một bên ăn mì một bên nạp vào số điện thoại của Phó Vãn 5000 tệ.
Động tác liền mạch lưu loát, không có chút đau lòng.
Hệ thống mỹ thực chấn động: [… Thực khách này rất hào phóng.]
Phó Vãn vừa cầm điện thoại lên đã thấy thông báo tin nhắn mới nhất. A, di động của cô có thể gọi điện thoại, cũng có thể lên mạng rồi.
Triệu Côn Minh thành thạo ăn xong mì gói, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Phó đại… đầu bếp, cô nói xem, tình huống của nhà chúng tôi rốt cuộc là như thế nào?”
Nếu không phải sự tình quá mức quỷ dị, Triệu Côn Minh sẽ kiên quyết đòi báo cảnh sát rồi. Lý Mỹ Phượng ăn hơn phân nửa cũng không còn tâm trạng mà ăn tiếp, buông đũa xuống, chờ Phó Vãn trả lời.
Còn Triệu Dương? Mãi lúc lâu sau cậu ấy mới ăn xong.
Phó Vãn lời ít ý nhiều mà nói: “Mượn thai.”
Triệu Côn Minh lăn lê bò toài ở thương trường nhiều năm, đã nghe qua rất nhiều loại thủ đoạn như trộm sửa phong thuỷ của đối thủ, lặng lẽ tưới chết cây phát tài của đối thủ,… trong nháy mắt anh ấy đã trở nên cẩn thận hơn: “Mượn vận?”
Triệu Côn Minh chưa gặp qua nhưng cũng từng nghe nói đến, mượn vận khí của người khác làm cho chính mình phú quý, phát đạt.
Nhưng… Việc làm ăn của nhà họ Triệu bọn họ vẫn luôn không tồi, ở Ninh Thành tuyệt đối có thể được gọi là hào môn thế gia.
Triệu Dương lập tức suy đoán: “Chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta vốn có thể trở thành nhà giàu số một cả nước, kết quả bị người ta mượn vận khí, nên tôi chỉ có thể làm một phú nhị đại nho nhỏ?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin