Triệu Dương nhìn Phó Vãn đứng nấu nước ở trước xe đẩy đồ ăn, cậu ấy gãi gãi đầu, mang lòng thử nghiệm mà kêu lên: “Đầu bếp Phó?”
Phó Vãn ngước mắt lên nhìn cậu ấy, đạm nhiên trả lời: “Ừ, là tôi.”
Đồng tử của hệ thống mỹ thực chấn động: […. Trâu, quá trâu bò!]
Phó Vãn thế mà phản ứng lại với bọn họ!
Triệu Dương cảm thấy có chút ba chấm, trong nhà gặp chuyện quỷ quái còn chưa tính, quan trọng là người mà bọn họ khổ cực tìm kiếm lại không phải đại sư, mà là… đầu bếp?
Lúc này nước trong nồi đã sôi, kêu lên từng tiếng ùng ục ùng ục, hơi nóng đua nhau bốc lên.
Triệu Côn Minh có nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường trong nháy mắt hiểu ra, anh ấy vô cùng biết điều nói với vợ và em trai mình: “Mọi người đều đói bụng, không bằng ngồi đây ăn chút mì sợi?”
Ba người quả thật khá đói bụng, cả ngày hôm nay đều chỉ chăm chăm đi tìm Phó Vãn, lại nghĩ đến chuyện bất thường ở nhà nên cũng không ăn nổi, lúc này nhìn thấy quán xe đồ ăn này cũng cảm thấy bụng réo lên.
Lý Mỹ Phượng nhìn thực đơn tối nay được Phó Vãn viết trên giấy, cô ấy không khỏi tán thưởng: “Đầu bếp Phó, ngoài mì sợi cô còn làm không ít đồ ăn khác, cho tôi một chén gà hầm nấm hương đi.”
Triệu Côn Minh chọn mì thịt bò cay.
Triệu Dương nhìn chằm chằm cây hoè già kia bỗng nhớ tới điều gì, khuôn mặt cậu ấy như nhăn thành một mảnh, nơi này không phải chính là nơi mà anh em tốt của cậu ấy xảy ra tai nạn giao thông sao? Có phải Phó Vãn còn biết được nơi này từng xảy ra chuyện gì hay không?
Triệu Dương nhận được ánh mắt cảnh cáo của Triệu Côn Minh, liền rầu rĩ nói: “Vậy cho tôi một chén bò kho đi.”
Chọn món xong, ba người cũng không chê quán ven đường đơn sơ, liền ngồi xuống bàn nhỏ trước mặt.
Đoàn Đoàn vô cùng cao hứng, cậu bé không nghĩ nhanh như vậy đã có khách.
Đoàn Đoàn ngó trộm anh trai trẻ tuổi mặt đầy máu kia, cậu bé nhất định phải đề phòng người này phá hư việc buôn bán của mẹ!
Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn Phó Vãn, mười phần chờ mong hỏi: “Mẹ ơi, con có thể giúp mẹ cái gì không?”
Phó Vãn ra hiệu: “Mở rương ra đi.”
Đoàn Đoàn nhanh nhẹn lấy ra một thùng giấy mua ở chợ bán sỉ, dùng dao nhỏ rạch băng dính trên thùng ra, lộ ra các loại mì gói đủ màu ở bên trong.
Phó Vãn cầm lên bốn gói mì, cô xé bao bì của chúng rồi để vắt mì cùng các gói gia vị vào trong bát, đổ nước sôi lên rồi đậy nắp.
Chỉ cần chờ ba phút, ba bát mì Khang sư phụ vô cùng hấp dẫn liền ra lò!
Hệ thống mỹ thực trực tiếp bị làm cho choáng váng: [… Mì gói?]
Phó Vãn bình tĩnh: “Ừ.”
Hệ thống mỹ thực không thể tưởng tượng nổi: [Tại sao lại là mì gói? Cô mua thùng mì này không phải để cho Đoàn Đoàn ăn sao?]
Phó Vãn nhắc lại: “Tôi không phải mẹ kế.”
Mỗi ngày cho con trai ăn loại đồ không có tí dinh dưỡng gì như mì gói, đây là hành vi của mẹ kế.
Nhưng thực khách cũng là cơm áo gạo tiền mà!
Hệ thống thét chói tai, nó cảm thấy sắp hỏng mất: [Như này sao có thể gọi là “làm món ăn ngon”?! “Làm” cơ mà!]
Thần sắc của Phó Vãn vẫn bình tĩnh đến cực điểm: “Tôi tự tay đổ nước còn rắc gia vị, sao không được gọi là “làm”?
Hệ thống mỹ thực: […]
Ba người nhà họ Triệu thấy thế cũng phát ngốc, Triệu Dương trực tiếp đập trán, thốt lên: “Tôi còn đang hỏi sao thực đơn này lại nhìn quen thuộc như thế mà!”
Món ăn này còn không phải là món mì kinh điển Khang sư phụ sao?