Bọn họ không tiện nói rõ ra đành phải rời đi.
Họ chỉ cần biết được đúng là Phó Vãn ở nơi này là đủ rồi, rồi có lúc nào đó cô sẽ ở nhà.
Người của nhà họ Triệu chân trước vừa đi, Dương Chấn Vinh liền xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn thấy Phó Vãn mang theo bao lớn bao nhỏ cùng Đoàn Đoàn trở về, anh ấy nhanh chóng chạy tới mở cửa: “Tiểu Phó, tôi giúp cô cầm.”
Đoàn Đoàn cầm chìa khoá tới cửa nhà mở cửa trước, Phó Vãn tránh đi Dương Chấn Vinh, cầm theo đồ bước vào cửa.
Dương Chấn Vinh nhìn Phó Vãn mặt không đỏ hô hấp không loạn, ngay cả một giọt mồ hôi đều không có, anh ấy không nghĩ tới sức lực của Phó Vãn lại lớn như vậy.
Dương Chấn Vinh chỉ đành đứng ở ngoài cửa nói với Phó Vãn: “Tiểu Phó, quán ăn mà cô nói với tôi hôm qua tôi tìm được rồi, chính là chiếc xe đẩy mà hồi còn sống bà Vương hay dùng.”
Phó Vãn không chút ngạc nhiên nào, cô quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn, ánh mắt cô không dời nhìn chằm chằm Dương Chấn Vinh, Dương Chấn Vinh bị nhìn đến phát ngượng.
Bỗng nhiên Phó Vãn mở miệng: “Anh Dương, gần nhất đừng để cho Đoá Đoá tiếp xúc với con thỏ.”
Dương Chấn Vinh không hiểu ý của Phó Vãn lắm, con gái anh ấy thích nhất là thỏ con, ngay đến dây buộc tóc cũng là hình thỏ.
Dương Chấn Vinh không để trong lòng lắm, nói chuyện vừa rồi có ba người tới tìm Phó Vãn cho cô.
Phó Vãn cũng không ngoài ý muốn gật đầu.
___
“Mẹ, đêm nay chúng ta thật sự muốn đến quán có cây hoè già kiếm tiền sao?” Đoàn Đoàn sửa sang lại những vật dụng hàng ngày vừa mua về thật tốt, cậu bé xoa xoa tay nhỏ đầy mồ hôi, khuôn mặt be bé nhìn Phó Vãn vô cùng lo âu.
Phó Vãn sửa lại cho đúng: “Là mẹ đi trang trí quán.”
Đoàn Đoàn nghĩ đến anh trai mặt đầy máu ngồi xổm ở dưới cây hoè già, cậu bé sợ anh trai đó sẽ dọa đến mẹ mình.
Tựa như Thu Thu rõ ràng là đứa trẻ tốt, lại thường xuyên dọa nhân viên công tác của viện phúc lợi.
“Con cũng muốn cùng mẹ đi trang trí quán xe, Đoàn Đoàn sẽ giúp mẹ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.” Đoàn Đoàn lập tức nói.
Phó Vãn không cự tuyệt: “Cũng được.”
Thời gian càng muộn, sắc trời bên ngoài càng thêm tối đen.
Tới 10 rưỡi đêm, Phó Vãn dắt theo Đoàn Đoàn xuống lầu chuẩn xác tìm được chiếc xe đẩy đồ ăn vặt của bà Vương lúc còn sống, bà Vương rất yêu quý quán xe này nên giữ gìn vô cùng cẩn thận.
Hệ thống mỹ thực nhìn Phó Vãn thoải mái đẩy quán xe chở đồ ăn vặt ra khỏi tiểu khu, nó càng thêm hoài nghi: [Ký chủ, vì sao cô mở đồ ăn vặt lề đường vào nửa đêm?]
Nó cũng từng trói định không ít ký chủ bán đồ ăn khuya, nhưng hệ thống vẫn cứ thấy kỳ quái. Chẳng sợ ký chủ khác bán đồ ăn khuya nhưng cũng sẽ đi bán muộn nhất là 6 giờ, ai lại đến tận 10 rưỡi đêm mới chuẩn bị đi bán như Phó Vãn? Chờ chính thức bày trí xong không phải là 11 giờ đêm rồi sao?
Phó Vãn không chút để bụng: “Tránh bị quản lý, không được sao?”
Phó Vãn và Đoàn Đoàn một lớn một nhỏ đẩy xe đi vào dưới gốc hòe già cách tiểu khu không xa, ánh đèn đường mờ nhạt hai bên đường cái vinh dự đảm nhận làm công cụ chiếu sáng.
Đoàn Đoàn dời mắt khỏi anh trai trẻ tuổi mặt đầy máu dưới tàng cây hoè, khuôn mặt nhỏ đầy mong chờ nhìn Phó Vãn, cất giọng trẻ con hỏi: “Mẹ ơi, Đoàn Đoàn có thể giúp mẹ làm việc gì ạ?”
Phó Vãn kêu cậu bé đừng gấp gáp, cô lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút nước viết thực đơn món ăn đêm nay ---
Nhóm dịch: Nhà YooAhin