Bỗng chốc ---
Thai nhi vốn đã chết kia mở bừng hai mắt.
Không có đồng tử, đen nhánh vô cùng quỷ dị.
“A!” Triệu Dương thét lên một tiếng chói tai, cậu ấy sợ tới mức ngã đập mông xuống đất, trong nháy mắt áo trắng của cậu bị thấm đẫm mồ hôi.
Trợn mắt?
Triệu Dương run run nhìn lại lần nữa, cái thai chết kia vẫn còn nằm nguyên trong bao nilon, đôi mắt nhắm chặt như đang yên giấc.
“Tiểu Dương, cậu không sao chứ?”
Quản gia nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Triệu Dương, gọi điện thoại báo cho Triệu Côn Minh đang làm việc ở thư phòng.
Triệu Côn Minh làm gì còn ngồi nổi nữa? Anh ấy chạy tới nhìn kĩ thứ đồ trong bao nilon, lại nhìn em trai mình ở bên cạnh sắp bi hù chết đến nơi rồi, Triệu Côn Minh cắn răng nói: “Đào…Tất cả chỗ đất này, đào hết lên cho tôi!”
Theo từng tầng đất bị bới tung lên, mùi thối rữa càng ngày càng nồng, một túi, hai túi, ba túi…
Ước chừng có đến tận sáu túi!
Trong mỗi một túi đều bọc một thi thể của thai nhi, có vài thai nhi tứ chi đã bị đứt đoạn, tất cả chỉ còn lại vài bộ hài cốt cụt tay cụt chân.
Rõ ràng đang là ban ngày, ánh mặt trời chói chang vậy mà bọn họ đều phát lạnh cả người, chỉ cảm thấy một màn trước mắt này quá mức quỷ dị.
Triệu Côn Minh lăn lộn ở thương trường anh lừa tôi gạt nhiều năm, cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, sắc mặt anh ấy xanh mét nhìn chằm chằm Triệu Dương: “Sao em phát hiện ra cái này?”
Triệu Dương vội nói: “Là mẹ ruột của Đoàn Đoàn, chính là Phó nữ sĩ ấy, cô ấy nhờ em nhổ hộ cho cô ấy mấy loại dây nho.”
Đồng tử Triệu Côn Minh co lại, âm thanh hồn hậu bỗng nhiên cao lên: “Làm sao cô ấy biết được nhà chúng ta có trồng nho?”
Hai anh em hai mặt nhìn nhau, hàn ý từ lòng bàn chân dọc theo mạch máu khắp cơ thể xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Ban đầu khi Phó Vãn nói về chuyện hái dây nho với Triệu Dương, Triệu Dương cũng không cảm thấy có gì không đúng, cậu ấy chỉ nghĩ là Đoàn Đoàn kể lại với cô, rốt cuộc Đoàn Đoàn tiếp xúc với anh chị của cậu ấy rất nhiều lần, nói không chừng là do anh trai chị dâu vì muốn dỗ trẻ nhỏ mà khoe trong nhà trồng rất nhiều nho.
Mà hiện giờ---
Nếu trước nay Triệu Côn Minh chưa từng nói gì với Đoàn Đoàn, Phó Vãn làm sao mà biết được?
Triệu Dương nhìn những cái xác nhỏ bé bốc mùi nằm la liệt trên đất, trong đầu hiện ra thân ảnh thanh lệ thuần tịnh của Phó Vãn, cô từng nói phân bón của đám nho nhà cậu ấy không tồi.
Triệu Dương bỗng chốc nhớ tới việc vừa nãy mình ăn liên tục một chuỗi nho, quả nho ngọt như vậy, to như vậy không ngờ đều bị nuôi dưỡng bằng loại phân bón này…
Khuôn mặt điển trai của cậu ấy lập tức biến sắc, dạ dày bỗng nhiên như có sông cuộn biển gầm, cậu ấy không nhịn được nữa, khom lưng nôn khan một trận, như thể hận không thể nôn cả mật xanh mật vàng ra.
“Oẹ---“
Cậu ấy đã ăn cái quỷ gì vậy?!
Chuyện lớn như việc đào ra sáu túi xác chết trẻ con ở ngay trong vườn nhà mình không có khả năng giấu nổi nữ chủ nhân, sau khi Lý Mỹ Phượng biết được liền lập tức chạy tới, cô ấy nhìn thấy sáu bao nilon màu trắng nằm đầy đất, trong nháy mắt không khống chế được mà rơi lệ.
Người muốn sinh thì không sinh được, kẻ không muốn có con thì lại liên tục có hết đứa này tới đứa kia.
Triệu Côn Minh đỡ lấy vợ, sắc mặt anh ấy vô cùng khó coi, nói: “Chuyện này nhất định phải báo cảnh sát.”
Lý Mỹ Phượng bỗng nhiên hỏi: “Nhưng vì cớ gì xác mấy em bé này lại không bị phân huỷ?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin