Cùng lúc đó, tại nhà của Kỷ Lam.
Đao Lao Quỷ trở về còn nhanh hơn cả Kỷ Lam, vừa về đến nơi liền kể lại tất cả những gì Kỷ Lam đã làm.
Nghe xong lời của Đao Lao Quỷ, Ngao An An tò mò hỏi: “Tên đại sư đó có thể biết về ngươi qua lời miêu tả, đúng là có chút bản lĩnh, đợi hắn đến đây rồi ta sẽ xem thế nào.”
Dù thế giới này không còn người tu tiên, nhưng quỷ đạo lại thịnh hành, cô vẫn rất hứng thú với những kẻ tài giỏi còn sót lại.
Đao Lao Quỷ nghe thấy Ngao An An hứng thú với vị đại sư kia, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho hắn.
Bị đại nhân để ý đến, e rằng lại phải trải qua một phen “tra tấn.”
Chúc cho vị đại sư muốn thu phục đại nhân kia may mắn nhé!
Về phần nó, chỉ cần đi theo đại nhân, đại nhân nói gì, nó làm cái đó.
Một lát sau, Kỷ Lam trở về, cẩn thận đặt hương nến trước bàn trà của ghế sofa.
“Đây là mua cho các ngươi.”
“Ừ, cảm ơn cô.” Ngao An An mỉm cười với Kỷ Lam.
Nụ cười này làm tim Kỷ Lam chợt rung động.
Chắc chắn là bị nhan sắc kinh diễm này làm cho choáng ngợp!
Nữ quỷ này quả thật quá đẹp, đẹp một cách hoàn mỹ tự nhiên.
Trước đây vì quá sợ hãi nên không thể thưởng thức vẻ đẹp của đối phương, nhưng giờ đây lòng đã yên ổn, một lần nữa bị vẻ đẹp của đối phương làm cho mê mẩn.
Với tư cách là người quản lý, Kỷ Lam đã bắt đầu phân tích trong đầu.
Nếu ở trong showbiz, chỉ cần dựa vào gương mặt này, thêm một chút thao tác, thì có lẽ nổi tiếng cũng không khó khăn gì.
Nhưng ngay lúc đó, nghĩ đến thân phận đối phương là nữ quỷ, mọi suy nghĩ của Kỷ Lam đều tan biến.
“Tôi còn phải đi gặp Tôn Tiệp, tôi có thể rời đi bây giờ không?” Cô nhớ lại lời dặn dò của Liên đại sư, quỷ muốn đi theo cô thì lúc nào cũng có thể, nên cô vẫn nên báo trước với hai con quỷ này rồi mới đi! Cũng không biết đối phương có cho cô đi không.
Kỷ Lam thầm nghĩ trong lòng: Hãy để tôi đi, hãy để tôi đi…
“Cô ở bên cạnh Tôn Tiệp là vì nhà cô ta có quỷ quấy phá, giờ quỷ đã đến nhà cô rồi, cô không cần phải đi nữa, ta còn nhiều chuyện muốn nói với cô lắm!” Ngao An An hào hứng nói.
Đao Lao Quỷ là quỷ, không hiểu rõ cuộc sống của con người, hỏi thẳng người còn hơn.
“Nói… nói chuyện gì?” Kỷ Lam không khỏi lắp bắp, dù cô đã chấp nhận sự tồn tại của quỷ, nhưng bảo cô nói chuyện với quỷ thì vẫn có chút khó chấp nhận.