Chương 2

Đao Lao Quỷ âm thầm rêи ɾỉ trong lòng.

Nhưng những lời trong lòng có thể nói ra được không?

Tất nhiên không thể!

Vì vậy, sau khi suy nghĩ một chút, Đao Lao Quỷ mới mơ hồ giải thích: "Người này không nhìn thấy quỷ, TV rõ ràng đã tắt, nhưng mà buổi sáng lại thấy bật lên, cô lại còn đổi kênh trước mặt người ta, tất nhiên sẽ dọa cho người ta sợ rồi."

Nghe vậy Ngao An An nhướng mày, "Thì ra là vậy"

Điều này mà cũng sợ được, người này cũng không phải là quá yếu đi.

Ngao An An không hề có ý hối lỗi nào cả, sau đó liền chuyên tâm tiếp tục xem TV.

Nhìn thấy Ngao An An không có phản ứng gì, Đao Lao Quỷ đột nhiên không nói nên lời.

Cứ như vậy là xong rồi?

Vị Đại nhân trước mắt này thực sự không hề biết gì về thế giới này, trong lòng liền tin tưởng đối phương tuyệt đối đến từ thế giới khác không hề nghi ngờ gì.

Bởi vì, ngay cả những người ở trong rừng sau núi thẳm cũng sẽ không có vô tri như vậy

(Vô tri: Không biết gì)

"Có vấn đề gì sao?" Ngao An An cảm nhận được ánh mắt của Đao Lao Quỷ liền quay lại hỏi, chủ yếu bởi vì ánh mắt Đao Lao Quỷ nhìn cô như thể cô đã làm làm sai điều gì vậy.

Đao Lao Quỷ rối rắm một hồi, ở lúc tầm mắt Ngao An An hạ xuống vẫn là mở miệng nói, "Con người thường tương đối yếu ớt, thân thể yếu ớt, tâm lý yếu ớt, nếu bị dọa sẽ rất dễ xảy ra vấn đề, nếu sau này cô muốn sinh hoạt cùng con người, rất nhiều thứ siêu nhiên không có trong hiện thực thì không thể xuất hiện trước mặt mọi người."

Anh ta cảm thấy vẫn là sớm đem vấn đề này nói cho rõ ràng! Nếu không sau này xảy ra những sự cố siêu nhiên, người khác chỉ biết đổ lên quỷ quấy phá, dẫn đến một số ít kỳ nhân dị sĩ đến bắt quỷ...

Haiz! Bọn họ làm quỷ rốt cuộc là trêu trọc vào ai chứ?

Những sự kiện không phù hợp với khoa học, người ta nghĩ đến đầu tiên đều là quỷ làm.

"Anh nói cụ thể cho tôi biết đi, cái gì gọi là những vật siêu nhiên không có trong hiện thực?" Ngao An An hứng thú bừng bừng hỏi, nếu muốn sinh hoạt ở thế giới này, cô vẫn nên tìm hiểu một chút quy tắc ở đây.

Đao Lao Quỷ thấy Ngao An An chịu nghe lời, liền thở nhẹ một hơi, sau đó bắt đầu phổ cập kiến thức.

- ------

Mặt khác, nữ diễn viên đã nhanh chóng đến công ty, đối với ánh mắt khác thường của người khác lia tới đều xem như không thấy mà trực tiếp vọt thẳng vào văn phòng người đại diện của cô ta.

"Chị Kỷ, em không muốn tiếp tực quay phim kinh dị nữa." Nữ diễn viên nhìn người đại diện của chính mình trực tiếp nói.

Quay phim kinh dị đến độ gặp quỷ, cô làm sao dám diễn nữa.

Hu hu hu ~thật đáng sợ ~ cô cũng không dám đóng phim kinh dị nữa!

"Làm sao vậy?" Người đại diện bị gọi là chị Kỷ - Kỷ Lam có chút kinh ngạc hỏi, trước đó không phải quay phim còn rất thuận lợi sao? Như thế nào đột nhiên lại nói không muốn diễn nữa.

"Em gặp quỷ, TV trong nhà em buổi tối rõ ràng đã tắt rồi, nhưng buổi sáng đều tự động bật lên, vài ngày như thế, đến thời điểm ngày hôm nay, TV liền cứ như vậy trước mắt em mà đổi kênh, đây không phải gặp quỷ thì là gì, nhất định là phim kinh dị âm khí quá nặng, hoặc là trong lúc quay phim chọc phải thứ gì." Nữ diễn viên câu từ lộn xộn nói.

Cô ta thật sự rất sợ hãi!

Vốn dĩ quay phim kinh dị cũng đã chịu áp lực tâm lý, lại đυ.ng đến sự tình này, cô ta trực tiếp hỏng mất.

Kỷ Lam nghe vậy, nhịn không được nhíu mày, sau đó ngước lên nhìn cách ăn mặc của nữ diễn viên, trên người cô ta vẫn còn mặc đồ ngủ, chắc là dưới tình huống gấp gáp liền trực tiếp chạy đến đây.

Cô cũng một chút hiểu được sự sợ hãi của đối phương, nhưng cô lại không tin vào chuyện gặp phải ma quỷ.

Trên đời này lấy đâu ra ma quỷ chứ.

"Tôn Tiệp, chị biết rằng quay phim kinh dị làm em có áp lực rất lớn, khả năng sẽ làm cho em trở nên mẫn cảm một chút, em nói TV có vấn đề, khả năng do bị trục trặc ở đâu đó." Kỷ Lam kiên nhẫn mà nói.

"TV bị trục trặc sẽ có tình huống như thế sao?" Nữ diễn viên cũng chính là Tôn Tiệp vừa nghe, tâm lý phảng phất như được an ủi đôi chút, lại nhịn không được hỏi.

"Rất có khả năng." Kỷ Lam chắc chắn nói, trên đời này lấy đâu ra quỷ.

"Chị Kỷ, chị có thể cùng em về nhà một chuyến được không? Nếu tiện thì ở lại với em mấy ngày! Bộ phim cũng sắp đóng máy, có lẽ đóng máy xong em sẽ cảm thấy không sao nữa." Tôn Tiệp khẩn cầu nói, cô ta hiện tại thật sự không dám về nhà một mình.

"Được rồi, chị cùng em về nhà nhìn xem." Kỷ Lam gật đầu, hiện tại Tôn Tiệp như vậy, cô cũng không dám để cô ta về nhà một mình.

Một lúc sau, Kỷ Lam tự mình dẫn Tôn Tiệp về chung cư của cô ta.

Mà bộ dáng chật vật Tôn tiệp vọt tới công ty vẫn làm không ít nhân viên nổi lên tính hóng chuyện.

- ----------

Trong chung cư

Nhận thấy ngoài cửa có động tĩnh, sau khi bị phổ cập kiến thức khoa học Ngao An An liền ngoan ngoan không động vào điều khuyển từ xa nữa.

Nhìn cửa, rất nhanh liền thấy thân anh của hai người Kỷ Lam và Tôn Tiệp.

Sau khi tiến vào, TV vẫn như cũ đang phát tin tức.

"Là cái TV này đúng không?" Kỷ Lam bên cạnh hỏi Tôn Tiệp.

Tôn Tiệp gật đầu, " Đúng, chính là cái này, buổi sáng em thật sự thấy nó tự động chuyển kênh."

Kỷ Lam nhìn nhìn, sau đó lấy điều khiển từ xa tắt TV.

Tắt được một lúc, nhìn Tôn Tiệp nói: " Cái này không phải đã tắt rồi sao? Nhưng đợi lát nữa chị sẽ liên hệ người đến xem có vấn đề gì không."

"Vâng" Tôn Tiệp gật gật đầu, có người ở bên cạnh, cô ta đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Chỉ một lúc sau, nhân viên công tác đã đến nơi.

"TV này có vấn đề gì sao?"

"Mấy ngày nay TV đột nhiên tự động mở lên, hôm nay còn tự động chuyển kênh nữa." Kỷ Lam hỗ trợ mở miệng nói.

"Có thể là do nguồn điện chập cùng với mạch công tắc của các nút gần đó." Nhân viên trả lời.

"Ý anh là việc TV tự động bật nguồn và đổi kênh là do TV bị trục trặc đúng không?" Tôn Tiệp ở một bên hỏi.

"Đấy không phải do trục trặc thì còn có thể bị làm sao nữa?" Nhân viên lấy làm lạ hỏi.

" Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tôn Tiệp trả lời ngay lập tức, lúc này cô ta mới hoàn toàn thấy yên tâm.

Sau đó, nhân viên bắt tay vào sửa chữa nhung khi kiểm tra thì thấy công tắc điện vẫn ổn, nhưng lại thấy hai người phụ nữ đang nhìn chằm chằm, lại lặp lại lời nói lúc nãy rồi bỏ đi.

Sau khi nhân viên rời đi, Kỷ Lan nhìn Tôn Tiệp và nói: "Xem này, TV chỉ bị lỗi, là do em suy nghĩ quá nhiều, chị sẽ ở đây với em vài ngày, chờ em đóng máy xong lại bàn tiếp."

"Cảm ơn chị Kỷ." Tôn Tiệp cảm ơn nói, có người ở bên cạnh cô ta sẽ an tâm hơn rất nhiều.

"Em hôm nay không phải có buổi quay phim sao?" Kỷ Lan hỏi.

"Có ạ, đợi lát nữa Tiểu Hứa sẽ lái xe đến đón em." Tôn Tiệp đáp.

"Vậy em mau đi tắm rửa, thay quần áo đi." Kỷ Lan nhắc nhở.

Lúc này, Tôn Tiệp mới phát hiện, buổi sáng cô ta cứ ăn mặc đồ ngủ như vậy, không trang điểm gì liền đến công ty, sau đó chạy nhanh về phòng mình.

Một lát sau, tài xế Tiểu Hứa lái xe đến, sau khi chỉnh trang lại chính mình Tôn Tiệp đối với Kỷ Lam gượng cười lúc sau liền ra khỏi cửa.

Về phần Kỷ Lam, sau khi cầm chìa khóa nhà của Tôn Tiệp, cô liền về nhà lấy hành lý trước.

Chỉ là Kỷ Lan không biết rằng, sau khi cô rời đi, có hai cái đuôi nhỏ đi phía sau cô.

"Tại sao chúng ta phải đi theo cô ấy?" Đao Lao Quỷ hỏi Ngao An An.

"Anh không nghe thấy họ nói sao? Chị Kỷ này đến ở cùng với người bị sợ hãi kia, vậy chắc trong nhà chị Kỷ này sẽ không có ai. Chúng ta đến nhà chị ấy cũng không cần sợ sẽ làm người khác sợ nữa." Ngao An An nói như là một điều hiển nhiên.

Đao Lao Quỷ trầm mặc.

Chỉ một lát sau, hai người Ngao An An cùng với Đao Lao Quỷ rốt cuộc cũng theo Kỷ Lam đến nhà cô ấy.

Vừa vào cửa, nhìn quanh một hồi, ánh nhìn dừng ngay ở một chỗ nào đó, Ngao An An lập tức sáng mắt lên.

"Ngọn đèn này thật là hào nhoáng!" Ngao An An nhìn ngọn đèn pha lê sáng ngời treo ở giữa, ánh mắt như thể dính vào đấy.

Ngay sau đó, lúc Đao Lao Quỷ còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bay lên trên đèn thủy tinh, đôi tay vuốt ve ở trên thân đen thủy tinh.

Cùng lúc đó, bởi vì động tác của Ngao An An mà đèn thủy tinh bắt đầu rung lắc trên không trung.

Nghe thấy tiếng động, Kỷ Lam nhìn thoáng qua, sau đó lại kiểm tra cửa sổ, không mở.

Cửa không mở, sao đèn có thể chuyển động được?

Chợt nhớ đến lời nói của Tôn Tiệp, cơ thể Kỷ Lam bỗng trở nên lạnh toát.

Đồng thời cô cũng tự an ủi bản thân đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều nữa...

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, điều gì đó đáng sợ hơn đã xảy ra.

Ngọn đèn pha lê chợt biến mất trong không khí.

Kỷ Lam dụi mắt, sau khi xác nhận xong, chân cô chợt mềm nhũn ra.

Thật...thật sự....có ma!!!

Ngay sau đó, cô ngã xuống đất và ngất đi.

Đao Lao Quỷ không ngờ vừa mới nhắc nhở Ngao An An liền không đáng tin cậy như vậy, hắn lập tức nói với Ngao An An: "Đại nhân! Ngài đây là trực tiếp làm cho người ta hôn mê."

"Ách...." Ngao An An nhìn Kỷ Lam té xỉu trên mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì.

Người này thật sự yếu ớt!

"Cái đèn kia...."

"Hiện tại cái đèn kia là của tôi." Cái đèn này sáng long lanh lại còn được làm rất tinh xảo, đẹp mắt như vậy, trong bộ sưu tập của cô còn chưa có thứ nào như đâu!

Túi của rồng, chỉ có vào không có ra!!!

Đao Lao Quỷ nghe vậy, khóe miệng không tự chủ mà run rẩy một chút.

Thật là một "Đại nhân" không đáng tin cậy nhất mà hắn từng thấy.

Ngay lập tức hắn chỉ vào Kỷ Lam nằm trên mặt đất: "Vậy tôi phải làm gì với người này? Hay là cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?"

Sau đó họ nhanh chóng đổi chỗ.

"Nếu đã như vậy thì để cô ấy giống anh đi theo tôi, anh dù sao cũng là quỷ, rất nhiều chuyện anh không tiện làm, vừa lúc phải có người mang theo tôi, tôi xem tướng mạo của cô ấy, lông mày xuôi theo chiều ấn đường, trán vuông mà rộng, gò má sắc xảo, chắc chắn là người có lòng rông lượng, làm việc tương đối ngay thẳng, dùng loại người như vậy tương đối yên tâm, chỉ là hơi nhát gan." Ngao An An cẩn thận nhìn mặt mày Kỷ Lam mà nhận xét.

Dù sao cũng vì nhiệm vụ, sớm muộn gì cô cũng trở thành con người hòa nhập vào đó, nên tốt hơn hết là tìm một người có thể dẫn dắt cô giúp cô có thể giống con người hơn.

"Đại nhân còn biết xem tướng?" Đao Lao Quỷ kinh ngạc hỏi.

"Tất nhiên, đây là bản năng bẩm sinh của gia tộc chúng ta." Ngao An An vẻ mặt có chút tự tin nói.

Gia tộc?

Đao Lao Quỷ nghe vậy trong lòng càng cảm thấy kì quái, nhưng vẫn không dám hỏi.

Đôi khi càng biết nhiều chuyện, lại càng nhanh chết.

Tuy nhiên trong lòng hắn cũng đồng ý với câu nói của Ngao An An, điều hắn nghĩ là có thể có nhiều "người" để dạy dỗ vị đại nhân "vô tri" này.

Không biết sai u bao lâu, Kỷ Lam mờ mịt tỉnh lại, nghĩ đến việc trước khi ngất đi, giật mình một chút rồi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đèn, vẫn không thấy bóng dáng cái đèn như cũ, ngay lập tức từ trên mặt đất bò lên, nhắm thẳng cửa mà chạy đi.

"Từ từ." Đột nhiên có một âm thanh phát ra từ phía sau Kỷ Lam.

Ky Lam nghe thấy âm thanh ấy, cả người cứng lại, sau đó chậm chạp mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, bất thình lình nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt đẹp trong chiếc áo choàng màu xanh.

Ma ma...ma...

Kỷ Lam chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Ý nghĩ duy nhất hiện giờ là: Cô có thể ngất xỉu thêm lần nữa có được không?

Note: Mình bận đi làm nên khi nào xong mình sẽ đang tiếp nha

08/02/2022