Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Thẩm Đại dừng xe xong, cởi dây an toàn sau đó nhìn về phía điện thoại cảm thấy rầu rĩ.
Tối hôm qua vừa mới hẹn ước ngọt ngào xong, sáng nay liền bị báo là có việc bận, Từ Hàng nhất định rất thất vọng?
Thật may là mẹ cô chỉ ở Bắc Kinh có ba ngày, sáng sớm thứ bảy bay về Hàng Châu, thật may là không làm trễ nãi ngày Valentine vào chủ nhật của bọn họ.
"Từ Hàng, mẹ em đến Bắc Kinh, từ hôm nay đến sáng thứ bảy em đều phải nghe theo bà ấy." Điện thoại kết nối, Thẩm Đại dựa vào thành ghế, không biết làm gì lại có chút thấp thỏm nói chuyện với bạn trai.
Từ Hàng dừng hai giây mới hỏi: "Bác gái tới làm gì?"
"Trao đổi nghệ thuật, thật ra thì là đi du lịch, nghiêm chỉnh trao đổi thời gian nhiều lắm là một tiếng, sau đó chính là đi thăm cảnh vật, bàn luận viễn vông, ăn bữa tiệc lớn, sau khi ăn xong ai về nhà nấy." Thẩm đại theo mẹ cô tham gia rất nhiều hoạt động văn hóa, nước ngoài thành phố cũng đi mấy lần, đối với trao đổi văn hóa cô tổng kết lại là sống phóng túng, về nhà xem truyền thông đưa tin thì cảm thấy đây là một chuyện hết sức lớn lao và có ý nghĩa.
Từ Hàng cũng có nhìn qua ảnh chụp của mẹ Thẩm Đại, đó là một cô gái Giang Nam rất có khí chất, mỹ lệ hào phóng, nhìn thật sự rất trẻ giống như có mười mấy tuổi. Rất xuất chúng, xuất chúng khiến cho người ta cảm thấy không thể chạm vào, hai chị em Thẩm Đại, bàn về phong cách, Thẩm Tố giống mẹ cô hơn nhưng lại lạnh lùng hơn mẹ cô, còn Thẩm Đại giống như cha cô, xinh đẹp nhưng bình dị gần gũi.
"Bác gái biết em có bạn trai chưa?" Nhìn bạn gái cười xinh đẹp trên mà hình máy tính, Từ Hàng tùy ý hỏi.
Thẩm Đại dạ.
Thời đại học việc học quan trọng, lén hai lần nói chuyện yêu đương, không có nói cho cha mẹ, chỉ nói cho chị gái, tốt nghiệp mẹ cô hỏi lần nữa nhịn không được đã nói hết ra.
"Bác gái cảm thấy anh như thế nào?" Từ Hàng mở công ty đưa ra thị trường một app, không chút để ý xem xét tình huống.
Thẩm Đại nhìn gương kiểm tra khuôn mặt mình, dí dỏm khen anh, "Nói anh lớn lên đẹp trai, bảo em nắm cho chắc, đừng để cho người khác lừa mất anh."
"Lời ngon tiếng ngọt cũng không thể thay đổi được em vứt bỏ anh trong ba ngày tới." Từ Hàng cũng không bị lừa, nói trúng tim đen.
Thẩm Đại có tật giật mình, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Em cũng không muốn vậy, nếu không anh cũng tới đây gặp mẹ em?"
Từ Hàng biết là cô nói đùa, hai người ở chung với nhau mới được một thời gian ngắn, anh muốn gặp cha mẹ của cô, khẳng định cô còn chưa có chuẩn bị xong.
"Chủ nhật em bồi thường anh gấp bội." Hạ thấp giọng nói, Từ Hàng ý vị sâu xa.
Lời này có mười phần điện, Thẩm Đại không chống đỡ nổi, mặt đỏ tim đập kết thúc cuộc gọi.
~
Đi tới Đông Ảnh, Thẩm Đại coi kinh nghiệm một năm này như không có, tổ trưởng Úc Vưu Mị gọi cô đến văn phòng nói chuyện mấy câu, giao cô cho Kiều Vũ phỏng vấn. Theo lệ thường, Thẩm Đại có một thời gian ngắn làm nhân viên trang phục, khi đã quen thuộc với hoạt động của bộ phận trang phục, mới có thể chính thức đảm nhiệm chức vụ thiết kế sư.
Thẩm Đại cũng không thất vọng, thiết kế sư ở nơi này ít nhất cũng có sáu năm kinh nghiệm tham dự điện ảnh và truyền hình, cô là một tay mơ, sao có thể vừa vào Đông Ảnh đã ngồi cùng một chỗ với bọn họ? Hơn nữa an bài như thế khiến Thẩm Đại càng yên tâm, xem ra Lục Trì thật sự không có chăm sóc đặc biệt cho cô, Thẩm Đại có thể tâm không thẹn mà đối diện với đồng nghiệp.
"Thẩm Đại, đêm thất tịch cô với bạn trai định sống thế nào?" Buổi trưa ăn cơm, Kiều Vũ tò mò hỏi Thẩm Đại.
Thẩm Đại giả bộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Ăn cơm rồi đi xem phim, bình thường cứ như vậy đi."
Kiều Vũ rất thất vọng, quở trách Từ Hàng, "Bạn trai cô thật không lãng mạn, nếu cho tôi một người bạn gái xinh đẹp như vậy, nên dẫn cô đi chơi, ban ngày lãng mạn đủ rồi, buổi tối ở khách sạn, thuận nước đẩy thuyền. . . . . ."
Sắc mặt Thẩm Đại đỏ bừng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, "Cô đừng nói lung tung."
Kiều Vũ cười hắc hắc, điện thoại di động rung, cô mở ra, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, giơ điện thoại lên cho Thẩm Đại nhìn, "Nhìn!"
Thẩm Đại nghi ngờ nhìn sang, trong hình, Lục Trì đứng bên cạnh Cayenne của anh, ảnh chụp một bên sườn mặt, khuôn mặt lạnh lùng.
Thẩm Đại nhìn quen Lục Trì rồi, không có ngạc nhiên như Kiều Vũ, ngược lại lực chú ý lại bị người đàn ông thay anh mở cửa hấp dẫn. Dung mạo đoan chính, nụ cười rực rỡ, cũng không phải là người đàn ông có nụ cười giống như ánh mặt trời thay Lục Trì tìm nhà? Phía dưới còn có một hình ảnh Lục Trì đi ra từ công ty, chắc là nhân viên nào đó của Đông Ảnh chụp rồi gửi cho Kiều Vũ.
"Lục tổng của chúng ta thật đẹp trai, đáng tiếc buổi họp báo anh ấy nói, anh ấy không làm diễn viên." Kiều Vũ lấy lại điện thoại, vẻ mặt hoa si nhìn về phía màn hình.
Thẩm Đại không có trả lời, cúi đầu ăn cơm.
Cuối cùng Kiều Vũ phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhìn cô giống như người ngoài hành tinh, "Làm sao cô không có chút nào là hưng phấn?"
Thẩm Đại múc nước canh, ngẩng đầu hỏi: "Hưng phấn cái gì?"
"Lục tổng đó!" Kiều Vũ ném lại cho cô một ánh mắt biết rõ rồi còn hỏi.
Thẩm Đại nga một tiếng, chợt cười, "Bạn trai của tôi đẹp trai hơn so với anh ta."
Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, Kiều Vũ nhìn sững người ra, chợt cầm lấy điện thoại: "Này, 110 đúng không, chỗ tôi có người ngược chó!"
Thẩm Đại cười không nói, mà Kiều Vũ cũng để điện thoại xuống.
Kiều Vũ mở thư, kinh ngạc cười, lần nữa giơ lên trước mặt Thẩm Đại, "Bạn trai cô có đẹp trai hơn anh ta không?"
Thẩm Đại ngẩng đầu nhìn, ngoài ý muốn lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc tươi cười.
Đó là nam thần nổi tiếng trong giới nghệ sĩ ba năm nay Thịnh Gia Hòa, học đại học Bắc Ảnh ba năm thì được đạo diễn nhìn trúng, biểu diễn bộ phim chiến tranh kinh điển 《 Hạ Giang Nam 》, đóng vai quan quân hào phóng tiêu sái cuồng dã bá đạo, được khen là một "Hành tẩu Hormone" . Trong hình Thịnh Gia Hòa đứng ở thang máy khách quý của Đông Ảnh, bên cạnh anh ta là người đàn diện, cửa thang máy mới đóng được một nửa, Thịnh Gia Hòa cười nói chuyện với người đại diện, ánh mắt đen nhánh hình như nhìn về phía đại sảnh.
"Đẹp trai như thế nào đi nữa cũng không có liên quan tới chúng ta." Thẩm Đại lại uống một ngụm canh, cầm giấy lên lau miệng.
Kiều Vũ coi cô một lòng một dạ với bạn trai, không hề hoa si nữa, nói đến chính sự, "Thịnh Gia Hòa
đóng phim mới cô biết chưa?"
Thẩm Đại gật đầu một cái, một bộ phim truyền hình 《 Nhϊếp Chính vương 》, là một tác phẩm tâm huyết của điện ảnh.
"Cuối tháng khởi quay, cuối tuần tôi phải đi qua đó trông coi đồ hóa trang, tùy tổ trưởng an bài, không chắc là tôi với cô sẽ vào chung tổ." Kiều Vũ thần bí nói ra một tin tức quan trọng, khích lệ vỗ vai Thẩm Đại, "Thật có thể vào tổ, vận số của cô thật quá tốt, thứ nhất là có thể tiếp xúc với một ngôi sao lớn."
Bởi vì Thịnh Gia Hòa, vẻ mặt Thẩm Đại coi như bình tĩnh, "Thành thật, tôi mời cô ăn cơm."
Trong lòng Thẩm Đại hy vọng có thể vào tổ, tổ ( Nhϊếp Chính vương ) là đầu tiên, chủ yếu trang phục của diễn viên xuất phát từ mọi người, cô có thể đứng gần quan sát, là một cơ hội học tập rất tốt. Mặc dù Thịnh Gia Hòa khiến mong đợi của cô có chút phai nhạt, nhưng mọi người ở trong vòng này sớm muộn gì cũng phải gặp.
Cô không sợ Lục Trì, mới qua lại với nhau hơn nửa tháng đã bị cô cho trở thành bạn trai cũ?
Thời gian ngắn như vậy, chắc là Thịnh Gia Hòa đã sớm quên cô rồi.
~
Buổi chiều đúng giờ tan sở, Thẩm Đại chạy về phía thang máy đúng lúc nhận được điện thoại của mẹ cô.
"Còn bao lâu nữa thì con trở về?"
"Mười lăm phút, mẹ chờ con một chút, con đi mua thức ăn với mẹ." Thẩm Đại vội vàng nói, nửa năm không có về Hàng Châu rồi, cô rất muốn gặp mẹ cô.
"Không cần, mẹ đang ở siêu thị rồi, Lục Trì đưa mẹ tới, con về nhà chờ đi."
Âm thanh ồn ào, bên kia cúp điện thoại.
Thẩm Đại buồn bực để điện thoại di động xuống.
Bà ngoại Lục Trì rất vừa ý mẹ cô, là chị em kết nghĩa với mẹ Lục Trì, lúc Lục Trì ra đời mẹ cô cũng đi bệnh viện, lời nói có chút chua, lúc chưa mang thai Thẩm Đại, mẹ cô đã ôm Lục Trì nên Lục Trì có được tình cảm sớm hơn ba năm so với cô!
Sau đó mẹ Lục Trì qua đời, mẹ cô đau lòng Lục Trì nên mỗi lần đi công tác về tuyệt đối sẽ không quên quà của Lục Trì.
Nhìn một chút, hiện tại lại bảo Lục Trì đi mua đồ ăn với bà, ai mới là con ruột của bà?
Còn có Lục Trì, không phải anh ta là CEO sao, tại sao lại rảnh rỗi như vậy?
Về đến nhà, Thẩm Đại thay quần áo, phía dưới là cái quần ngắn, phía trên mặc áo Tsirt màu trắng, ở nhà mặc thế nào cảm thấy thoải mái nhất.
Lật đi lật lại quà mà mẹ cô mang đến, đều là đặc sản của Hàng Châu, trên khay trà để một đĩa vải vừa rửa xong, Thẩm Đại mở TV, dựa vào trên ghế bóc vải ăn.
Cửa bị đẩy ra, Thẩm Đại vừa mới bỏ một quả vải vào trong miệng, dù sao không có người ngoài, cô vui mừng nghênh đón, "Mẹ, người đã trở lại!"
Mơ hồ không rõ .
Mẹ Thẩm mặc sườn xám, nhìn cách ăn mặc của con gái, không ngờ tới trong miệng con gái còn chứa đồ ăn, vỗ tay cô bỏ xuống, "Ăn xong rồi nói, Lục Trì ở đây này, con không ngại mất mặt."
Thẩm Đại ngoan ngoãn bỏ tay muốn ôm mẹ cô xuống, quy củ đứng ngay ngắn, đặc biệt cung kính nhìn về phía mấy cái túi trên tay Lục Trì: "Chào Lục tổng, Lục tổng cực khổ."
Con gái phô trương, mẹ Thẩm phì cười nghiêng đầu nhìn Lục Trì.
Lục Trì giật giật khóe miệng, phân ra hai túi, xách theo đi về phía phòng bếp, "Con mang đồ này vào nhà bếp."
"Ừ, dì đi đổi tạp dề." Mẹ Thẩm chuẩn bị nấu cơm, thuận tiện sai bảo con gái, "Con đi rửa ngó sen, làm cháo ngó sen."
Đây là món Thẩm Đại thích ăn, nghe vậy phun hạt vải ra, đi theo phía sau Lục Trì vào phòng bếp.
"Công việc mệt không?" Lục Trì lấy ngó sen từ trong túi ra đưa cho cô.
"Không mệt, hiện tại chỉ là giai đoạn quen thuộc, rất thả lỏng." Tổng cộng có bốn ngó sen, Thẩm đại lấy cái thau để ở bên cạnh, bỏ ngó sen vào bồn rửa, cúi đầu nghiêm túc rửa sạch. Mắt nhìn thấy Lục Trì lấy ra một túi cua đồng, một túi tôm sông, không khỏi chua chua nói: "Hôm nay tôi thật sự dính hào quang của anh."
"Chờ chị gái em trở lại, anh mời khách." Lục Trì dọn xong đồ, đi tới bên cạnh cô, chuyển vòi nước sang cho anh rửa tay.
Đôi tay trắng nõn thon dài nhưng to hơn so với Thẩm Đại, Thẩm Đại nhìn thêm một cái.
"Bảo bảo ngây ngô, chị con có phải lại cãi nhau với bọn họ không? Mẹ đến Bắc Kinh, chị con không cho mẹ gọi cho anh rể con, lần này lại làm sao?" Mẹ Thẩm không coi Lục Trì là người ngoài, nói đến chuyện trong nhà cũng không kiêng kị, còn tưởng rằng chuyện của con gái với con rể là chuyện nhỏ.
Ngoài ý muốn Lục Trì nhìn về phía Thẩm Đại.
Thẩm Đại lặng lẽ nháy mắt, sau đó nói qua loa với mẹ, "Cãi nhau? Làm sao con biết? Không có nghe chị con nói."
Phá đứa bé, ly hôn, đối với hai bên là một đả kích không nhỏ, chị cô nói lúc về Hàng Châu sẽ nói rõ ràng, dặn dò cô trước đó không được nói.
Mẹ Thẩm thở dài, hai đứa con gái đều lớn rồi, ở bên ngoài tốt khoe xấu che, rất nhiều việc cũng gạt bà, muốn chăm sóc đều không thể chăm sóc.
"Lục Trì con đi ra phòng khách ngồi đi, nơi này không cần con giúp một tay." Nhìn thấy Lục Trì muốn rửa tôm sông, mẹ Thẩm vội vàng ngăn lại nói.
Lục Trì bất đắc dĩ quay lại phòng khách.
Thẩm Đại để điện thoại ở trên ghế, đột nhiên rung lên, là tin nhắn. Màn hình sáng lên, ảnh màn hình là Từ Hàng, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám tro ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần, không giống như là cố ý tạo hình.
Hình ảnh đó là Thẩm Đại lén chụp hình bạn trai, Lục Trì nhìn về phía phòng bếp, tay trái đưa tới, lật điện thoại úp xuống.
Ngồi một lúc, anh lại đi phòng bếp, lại nhìn hai mẹ con trong phòng bếp cười khổ một tiếng, "Một người ngồi không có ý nghĩa, muốn nghe dì kể chuyện trong nhà."
Thẩm Đại cúi đầu. Mẹ cô đối với Lục Trì còn tốt hơn so với cô, Lục Trì đâu rồi, đối với mẹ cô cũng tốt hơn so với cô, trước kia yêu sớm, Lục Trì không chủ động đến trước mặt cô.
"Vậy con bảo bảo bảo ngây ngô vo gạo nếp đi." Mẹ Thẩm đau lòng Lục Trì lẻ loi, cũng hiểu Lục Trì không có tình cảm quá sâu với Lục gia bên kia, trừ họ ở nơi này, trước khi kết hôn, sợ rằng cũng không cảm thấy nhà ấm áp nữa rồi.
Lục Trì đứng bên cạnh Thẩm Đại, hai người đứng ở góc, mẹ Thẩm ở bên kia vội vàng.
"Cho anh cái này." Thẩm Đại đưa ngó sen vừa cắt gọt cho anh.
Lục Trì nhận lấy, thuần thục dùng chiếc đũa nhét vào bên trong gạo nếp, giở tay nhấc chân, giống như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.
Mẹ Thẩm nhìn buồn cười, sực nhớ ra gì đó, thân mật hỏi anh: "Lục Trì, bảo bảo ngây ngô nhỏ hơn con cũng đã có bạn trai, con ở nước Mĩ nhiều năm như vậy, có phải cũng có hay không?" Lục Trì có dung mạo có thân phận, còn có thể xuống bếp nấu cơm, hẳn rất có duyên với con gái?
Thẩm Đại đang cắt một ngó sen khác, nghe vậy động tác dừng một chút.
Lục Trì yêu chân chính sẽ như thế nào?
Thẩm Đại không thể nào tưởng được.
"Người bên kia quá cởi mở, con thích truyền thống." Lục Trì uyển chuyển biểu đạt yêu cầu của mình.
Vì vậy đã cách nhiều năm, cuối cùng Thẩm Đại cũng biết tại sao Lục Trì không thích mình.
Cô không đủ truyền thống, nhớ ngày đó cô hôn Lục Trì.