- Nếu lão phu nhân nhận trách nhiệm thay những người khác, nô tì cũng không dám nói cái gì.
Trương Khương thị vẫn không cam lòng, cũng ghen tị Diêu mụ mụ được lão phu nhân coi trọng như thế, bà ta không có con trai, chỉ sinh được một con gái, giờ phút này đang đứng bên cạnh bà ta, quần áo sáng láng, giữa hai lông mày có vài phần tương tự. Trương mụ mụ đồng dạng là quản sự trong phủ, tuy nhiên không được lão phu nhân trọng dụng.
Hiện giờ Trương mụ mụ ở trong phủ tuy rằng cũng rất có thể diện, tuy nhiên Trương Khương thị là hồi môn của lão phu nhân, đã lớn tuổi, nếu ngày nào đó đi rồi, Trương mụ mụ cũng sẽ không còn nở mày nở mặt nữa.
Nói cho cùng, Trương mụ mụ chỉ là ỷ vào mẫu thân, mới có thể được coi cao thêm một bậc ở trong phủ.
Trương Khương thị tiếp tục mở miệng nói:
- Chẳng qua lão phu nhân ngài nặng nhất quy củ, việc tiểu thiếu gia hộc máu té xỉu lại không thể chậm trễ, trước sau trải qua những gì, cuối cùng cũng phải hỏi rõ ràng mới tốt.
Ánh mắt quét Trương Khương thị một cái, Cảnh lão phu nhân trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu nói:
- Được.
- Vậy thì để nô tì đến tra hỏi là được rồi.
Trương Khương thị lập tức nói tiếp.
Không nói gì thêm, Cảnh lão phu nhân vuốt cằm, rũ mí mắt xuống, vịn tay hai nha hoàn hầu cận đi đến một bên ngồi xuống, ý là muốn ngồi yên một bên lắng nghe Trương Khương thị tra hỏi.
Trương Khương thị thấy thế cũng bất mãn trong lòng, bởi vì có lão phu nhân ở đây, bà ta sẽ không có biện pháp mượn đề tài để nói chuyện của mình, khiến cho đối thủ sáng mắt nữa.
Tuy nhiên một phen kiểm tra này, thật đúng là phát hiện một vấn đề lớn, không có gì khác. Diêu mụ mụ cũng là ăn ngay nói thật, mặc dù lão phu nhân nghe vậy nhíu chặt này lông mày, nhưng bản thân Diêu mụ mụ cũng đích thật là phụng mệnh lệnh của lão phu nhân làm việc.
Chỉ là cuối cùng lại để cho mọi người biết được, tiểu thiếu gia là nhìn thấy Thiếu phu nhân vừa vào phủ, mới thay đổi sắc mặt, hộc máu té xỉu.
Có khẩu cung của ba nhân vật trọng yếu chứng minh điểm ấy.
Diêu mụ mụ, cùng với hai nha hoàn hầu cận của Cảnh Giang Long, Ngọc Sai và Bảo Bình.
Ngọc Sai và Bảo Bình trước đó đã va vào Lâm Nhã khiến nàng lảo đảo, hai hoa quý thiếu nữ thiếu chút nữa té ngã.
Lâm Nhã lúc này sắc mặt trắng bệch, đứng dựa vào tường.
Giữa lúc hoảng hốt khẩn trương, cảm thấy ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn về hướng nàng, đều mang theo địch ý!
Trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương kia, tràn đầy hoảng sợ, thân hình yểu điệu, nhẹ nhàng phát run.
Lâm Nhã là thiên kim danh môn, mưa dầm thấm đất, tất nhiên biết nhà quyền quý sâu như biển, dưới vẻ bề ngoài sáng láng, che dấu tàn nhẫn âm ám vô tận và lục đυ.c với nhau.
Nàng chẳng qua là một Thiếu phu nhân vừa mới gả vào Cảnh phủ, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn hầu cận có dụng tâm xấu, nếu Cảnh lão phu nhân giận lây sang nàng, muốn lấy sinh mệnh của nàng chẳng qua là trong nháy mắt.
Thậm chí đơn giản đến mức, cho nàng uống một gói độc dược là được.
Về phần phủ nhà mình nghe nói đến tin tức nàng bỏ mình, có thể chủ trì công đạo hay không... Khóe miệng của nàng lộ ra một chút chua xót.
- Lão phu nhân?
Trương Khương thị đảo mắt, không biết đánh cái chủ ý gì.
Tuy nhiên nói còn chưa dứt lời, đã bị Cảnh lão phu nhân đưa tay đánh gãy:
- Gần đây trong phủ nhiều chuyện, chuyện Giang Long hộc máu hôn mê dừng ở đây, mọi người cũng đều nuốt hết vào trong bụng, không cần truyền ra ngoài, nếu ai dám lắm miệng, đừng trách lão thân xuống tay vô tình!
Nói tới đây, ánh mắt của Cảnh lão phu nhân chuyển đến trên người Lâm Nhã, cánh tay phải nhẹ nhàng nâng lên, vẻ mặt hiền lành vẫy vẫy tay:
- Nhã Nhi, cháu tới đỡ ta đi phật đường tụng kinh, cầu phúc cho Giang Long.
- Vâng, thưa bà.
Lâm Nhã giờ phút này cả người như nhũn ra, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, tiến lên vài bước, đỡ Cảnh lão phu nhân chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng.
Bức rèm che bằng trân châu nhiều màu khẽ lay động, phát ra tiếng lách cách.
Mọi người ở lại xuyên qua khe hở, nhìn bóng lưng mơ hồ, đều như thoáng chút suy nghĩ.
Trương Khương thị híp lại con ngươi, một lát sau, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng.
Tụng kinh!
Chẳng lẽ lão phu nhân muốn đem Thiếu phu nhân vừa vào cửa tới Phật đường, cắt tóc tu hành?
- Nương, lão phu nhân đây là ý gì?
Lúc này Trương mụ mụ tiến lên trước, nhỏ giọng hỏi.
Hung hăng trợn mắt lườm con gái một cái, Trương Khương thị căm tức một trận, mình thông minh như vậy, sao ngày đó lại sinh ra đứa con gái không đáng tin cậy như vậy.
Trương mụ mụ có một trai một gái, đứa con trai cùng tuổi với Cảnh Giang Long, nhưng nhỏ hơn hai tháng.
Mà con của Diêu mụ mụ cũng cùng tuổi với Cảnh Giang Long, nhưng lại lớn hơn Cảnh Giang Long ba tháng, cho nên Diêu mụ mụ thành nhũ mẫu của Cảnh Giang Long, còn Trương mụ mụ lại chẳng là cái gì.
Trương mụ mụ còn có một cô con gái, năm nay mười một, nhỏ hơn so với Cảnh Giang Long bốn tuổi.
Nhưng vừa đúng vào năm tìm nha hoàn hầu cận cho Cảnh Giang Long, Cảnh lão phu nhân lên tiếng, nói tuổi nha hoàn không thể lớn hơn Cảnh Giang Long ba tuổi, cũng không có thể nhỏ hơn ba tuổi.
Vì thế con gái của Trương mụ mụ, lại không trúng tuyển rồi.
Trương Khương thị đem hết thảy những điều này, toàn bộ đổ lên người con gái.
Bằng không, chiếm được một nửa như vậy, cuộc sống tương lai của cả nhà con gái, cũng không cần bà ngày ngày rầu rĩ nữa.
- Ý lão phu nhân, đám tôi tớ như chúng ta có thể tùy tiện đo lường được hay sao?
Trương Khương thị cau mặt với con gái, sau đó lại khıêυ khí©h liếc mắt nhìn đối thủ cũ Diêu Trần thị một cái, mới nhấc chân rời khỏi.
Trương mụ mụ bất mãn hừ hừ một tiếng, ra vẻ tác oai tác quái nháy nháy Diêu mụ mụ, rồi mới đuổi theo.
Tuy rằng Trương Khương thị và Diêu Trần thị đấu đến đấu đi, nhưng hai người cùng năm ấy bị Cảnh lão phu nhân hứa gả cho quản sự trong phủ, lại sinh con cùng năm, mới đầu hai người quan hệ tốt lắm, cho nên trước đây khi còn nhỏ, Diêu mụ mụ và Trương mụ mụ gần như mỗi ngày đều chơi với nhau.
Đến khi quan hệ của những người lớn xuất hiện vết rách, hai người sớm cũng không phải là thân tỷ muội, hơn hẳn thân tỷ muội rồi.
Cho nên hiện tại mặc dù Trương Khương thị và Diêu Trần thị đấu túi bụi, nói lý ra quan hệ giữa Diêu mụ mụ và Trương mụ mụ cũng là vô cùng tốt.
Đương nhiên, hai người có thể hữu nghị trường tồn, cũng là bởi vì tính Diêu mụ mụ hiền lành, tầm nhìn xa, chưa bao giờ cáu kỉnh với Trương mụ mụ.
Mặc dù Trương mụ mụ vô lý, càn quấy, bà vẫn nhường nhịn mọi nơi.
Bằng không cây kim so với cọng râu, mặc ngươi có quan hệ tốt bao nhiêu, sớm muộn cũng có ngày trở mặt thành thù.
Diêu Trần thị nhìn đến động tác nhỏ của Trương mụ mụ, hừ lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt lườm trách cứ con gái của mình.
Bà cảm thấy con gái mình cái gì cũng tốt, chính là tính tình quá mềm yếu thôi.
Tại sao lại để cho con gái của lão đối đầu ức hϊếp?
Diêu mụ mụ lại chỉ cười cười.
Sau đó mọi người trong phòng rời khỏi.
Chỉ còn lại có Diêu mụ mụ, Ngọc Sai, còn có Bảo Bình, cùng với hai tiểu nha hoàn đang trực ở trong viện Cảnh Giang Long.
Diêu mụ mụ là nhũ mẫu của Cảnh Giang Long, cho nên bắt đầu cuộc sống hàng ngày của Cảnh Giang Long, cùng với sự vụ trong viện, đều là do bà trù tính xử lý chung.
- Ngọc Sai, Bảo Bình, hai người các ngươi trở về phòng thay quần áo ngày thường vẫn mặc, đến trong phòng cẩn thận chăm sóc tiểu thiếu gia.
Diêu mụ mụ mở miệng dặn bảo.
- Vâng.
Ngọc Sai và Bảo Bình thi lễ, cúi thấp người.
Bởi vì muốn cho Cảnh Giang Long và Lâm Nhã cùng với một trong hai người viên phòng, cho nên lúc này hai cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, quần áo đẹp đẽ.
Đợi Ngọc Sai và Bảo Bình rời khỏi, Diêu mụ mụ lại cùng hai tiểu nha hoàn khác xử lý phòng.
Từ khi chạng vạng Cảnh Giang Long bị buộc viên phòng, sau đó hộc máu té xỉu, náo đến hiện tại, đã là lúc đêm khuya, một nha hoàn đi đến trước bàn, gạt gạt bấc đèn, trong phòng ngủ sáng ngời thêm vài phần.
Diêu mụ mụ đi vào trước giường, cầm lấy cánh tay Cảnh Giang Long đang lõα ɭồ bên ngoài, bỏ vào trong áo ngủ bằng gấm, bàn tay trong lúc vô tình va chạm vào xuyến Phật châu cổ lúc trước Cảnh lão phu nhân đeo cho Cảnh Giang Long nơi cổ tay kia, không khỏi vừa động trong lòng.
Cảnh Giang Long đã sớm thanh tỉnh lại, chỉ là giả bộ ngủ.
Tuy rằng hắn kế thừa trí nhớ của nguyên thân, nhưng tâm tính trẻ con của nguyên thân, lại bị Cảnh lão phu nhân quản thúc, không cho quan tâm công việc trong phủ, chỉ đơn giản giống một tờ giấy trắng, cho nên trí nhớ của nguyên thân này căn bản không thể làm Cảnh Giang Long hiểu biết hết Cảnh phủ.
Thậm chí trí nhớ và ấn tượng của nguyên thân đối với một số người nào đó, vẫn là hắn cố ý giả vờ ở trước mặt người khác.
Cho nên Giang Long chỉ có thể giả vờ ngốc vài ngày trước, cẩn thận sờ tra người bên cạnh một phen.
Lúc trước lời mọi người nói trong phòng, hắn đều ghi tạc trong đầu, đại khái có ấn tượng trực quan đối với một số người.
Trong đó ấn tượng nổi lên và khắc sâu nhất, đó là Trương Khương thị.
Người này mạnh mẽ,, cứng rắn, Giang Long nghi ngờ lão phu nhân Cảnh phủ tại sao phải luôn mãi nhường nhịn.
Vốn xem ý tứ của Cảnh lão phu nhân, là không có ý định tra hỏi diễn biến trước và sau khi nguyên thân hộc máu hôn mê.
Nhưng Trương Khương thị muốn tra hỏi, Cảnh lão phu nhân liền tùy ý của bà ta.
Sau một lát, tiếng bước chân bên tai, càng lúc càng xa, cho đến khi bức rèm che vang lên, hắn mới thật cẩn thận mở hé mí mắt ra.
Trong phòng ngủ, những người khác đều đi ra ngoài.
Hắn quay đầu đi, đang định đánh giá cẩn thận gian phòng ngủ đầy mùi hương ngày sau thuộc về mình này một chút, nhưng cánh mũi động động, lông mi đột nhiên nhướn cao.
Ánh mắt lướt nhanh trong phòng ngủ, cũng nháy mắt biến thành linh hoạt, sắc bén lên.
Cuối cùng, con ngươi ngừng lại trên bệ cửa sổ.
Trên bệ cửa sổ bầy đặt hai chậu hoa, một lư hương trang trí.
Trong một chậu hoa, một bông hoa lạ đang nở, không ngờ bông hoa sinh trưởng ở trên tảng đá, tỏa hương thơm.
Trong một chậu hoa khác có bó hoa cỏ màu xanh, trên lá cây thật dài đọng đầy sương trắng giống như tinh châu, lúc này tinh châu chiếu lấp lánh, khiến một phạm vi cửa sổ sáng rất rõ ràng.
Trong lư hương đang đốt trầm hương nồng đậm, từng đợt mùi thơm lạ lùng và mùi hoa cỏ hỗn tạp cùng một chỗ, xông vào mũi.
- Sinh thạch hoa, Tinh đăng thảo, ở trong hương liệu chứa thành phần giác nham đằng.
Giang Long híp hai mắt lại, trong con ngươi, lóe ra tia sáng lạnh.
Là ai đang âm thầm động tay chân?