Phanh phanh phanh!
Người áo đen xuất liên tục ba chưởng, Trác Phàm lập tức kết động thủ ấn, hiện lên một tầng kim quang màu vàng đỡ được. Đại khái sau hơn hai mươi chiêu, người áo đen dừng tay, cười lạnh nói: "Tuổi còn nhỏ liền có thể thuần thục khống chế Bàn Long Trận như thế, xác thực không đơn giản. Đáng tiếc, hôm nay ngươi gặp phải lão phu."
Dứt lời, người áo đen liền xông về phía Trác Phàm. Trác Phàm tiếp tục kết ấn, ngưng kết một l*иg ánh sáng màu vàng, ngăn trở hắn. Nhưng hắn có vẻ sớm đã ngờ tới, trong tay lại thêm hai phần lực.
Oanh một tiếng, l*иg ánh sáng màu vàng vỡ vụn, tốc độ của người áo đen không giảm: "Hừ, thực lực của Thiên Huyền cảnh, không phải thứ màs một tiểu tử Tụ Khí cảnh như ngươi có thể tưởng tượng."
Trác Phàm nhếch miệng cười quỷ dị, lẩm bẩm nói: "Ừ bạn là nhất, nhưng uy lực của trận pháp ngũ cấp cũng không phải thứ gà mờ như ngươi có thể nghĩ đến."
Trác Phàm đột nhiên biến đổi thủ quyết.
"Nhất trọng thiên!"
Rống!
Mặt đất chấn động mãnh liệt, một con kim long chui ra từ lòng đất, ngửa mặt lên trời gào rú, xông về phía người áo đen.
Người áo đen khinh thường bĩu môi, một chiêu này vừa mới gặp qua, hắn chỉ hất tay lên, lại mấy chục xiềng xích màu đen thoát ra, xé Kim Long thành mảnh nhỏ.
Thế nhưng, Kim Long vừa mới biến mất. . . . "Nhị trọng thiên!"
Rống rống!
Hai tiếng tru chấn thiên vang lên, lại hai con Kim Long xuất hiện, xông về phía người áo đen kia. Người áo đen giật nảy cả mình, không ngờ trong trận pháp vậy lại xuất hiện hai Long ảnh, đây đã không giống những gì mà hắn hiểu về Bàn Long Trận.
Có điều, đây vẫn không làm khó được hắn, hắn vung hai tay lên, từ bên trong hai ống tay áo bay ra xiềng xích, quất tan Kim Long.
Nhưng, còn không cho hắn thở một hơi, Trác Phàm lại biến đổi thủ quyết.
"Tam trọng thiên!"
Ba bé Kim Long xông thẳng tới chân trời!
"Tứ trọng thiên", bốn bé kim long!
"Ngũ trọng thiên", "Lục trọng thiên" . . . Đến tận khi Trác Phàm hô lên "Cửu trọng thiên", chín bé Kim Long đã ngạo nghễ xoay quanh không trung. Hung mãnh gào thét, khí thế cường hãn, vang vọng toàn bộ không trung Phong Lâm Thành. Làm cho các đại gia tộc nội thành co rúm lại trong phòng, chiến đấu khủng bố như thế, cả đời bọn họ chỉ sợ chưa từng gặp nổi một lần.
Người áo đen thở hồng hộc, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, một tiểu tử Tụ Khí cảnh lại có thể khống chế trận thức uy lực như thế.
"Đây không phải Bàn Long Trận!"
Người áo đen ngưng trọng nhìn chín con Kim Long khí thế uy nghiêm, Kim Long cũng hung ác trừng hắn.
Trác Phàm thở dài ra một hơi, thản nhiên nói: "Đây là ngũ cấp trận thức, Cửu Thiên Bàn Long Trận, có gan thì xông vào một lần đi."
Nghe vậy, người áo đen điên cuồng cười ha hả: "Ha ha ha. . . Có chút thú vị, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ, đã có thể khống chế ngũ cấp trận pháp, lão phu thật sự là càng ngày càng kinh ngạc về ngươi."
"Hỏi ngươi lần cuối cùng, có gia nhập U Minh Cốc ta hay không?"
Người áo đen nhìn Trác Phàm, ánh mắt điên cuồng như thấy mỹ nhân, hận không thể một hơi nuốt mất.
Trác Phàm xùy cười đầy khinh thường, lạnh lùng nói: "Cái chỗ rách nát của các ngươi, lão tử chướng mắt, chê!"
"Được lắm, ngươi đã không muốn trở thành người của chúng ta, vậy kẻ như ngươi, lão phu cũng tuyệt không thể lưu lại trên đời này."
Dứt lời, người áo đen như một viên sao băng xông tới Trác Phàm, trong mắt đã phủ đầy sát ý.
Bây giờ Trác Phàm mới mười mấy tuổi mà thôi, nhưng ánh mắt bình tĩnh không dao động bởi vạn vật, thủ đoạn cay độc cùng thiên phú không ai tưởng nổi, đều khiến người áo đen vô cùng kiêng kị. Nếu để cho thiếu niên này thêm mấy năm để trưởng thành, tất nhiên sẽ là cường địch của U Minh Cốc bọn họ.
So với việc đến lúc đó rồi hối hận, không bằng bây giờ triệt để hủy diệt hắn.
Hoàn toàn hiểu suy nghĩ của hắn, Trác Phàm cũng ý thức được đây chính là một trận sinh tử chi chiến. Cho nên toàn lực ứng chiến, chín bé Kim Long bảo vệ xung quanh Trác Phàm, hung hăng hất đuôi lên.
Toàn bộ thiên địa như muốn nổ tung. Người áo đen còn chưa đến gần Trác Phàm, chín cái đuôi khí thế cường hãn đã hất bay hắn ra, khiến hắn hô hấp trì trệ.
Hắn sợ hãi cả kinh, không ngờ chín con Kim Long đồng loạt xuất đầu lại có uy lực lớn như thế. Không thể làm gì, hắn vội vàng hất xiềng xích lên.
Ầm ầm!
Toàn bộ bầu trời đang không ngừng run rẩy, trong tích tắc xiềng xích và Long vĩ giao kích, xiềng xích lập tức bị chín cái đuôi quăng bay đi. Bay thẳng đến cao hơn mười trượng, mới dừng lại, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Trác Phàm cười lạnh, ánh mắt khinh thường: "Chỉ có chút năng lực ấy đã có thể làm trưởng lão? U Minh Cốc rốt cuộc làm thế nào mà được vào hàng ngũ ngự hạ Thất Thế gia vậy?"
Nghe được lời này, người áo đen tức giận đến nổ phổi. Không ngờ, sống tới ngày hôm nay, lại bị một tên tiểu quỷ Tụ Khí cảnh đánh cho chật vật như thế, chuyện này mà truyền đi, chẳng phải hắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Đế Quốc? Dù trở lại trong cốc, chắc chắn cũng bị cốc chủ phạt nặng.
"Tiểu tử, lần này dù ngươi có quỳ xuống đất cầu xin ta muốn gia nhập U Minh Cốc, lão phu cũng nhất định phải gϊếŧ ngươi." Ánh mắt biến thành đỏ bừng đáng sợ, trong tay hắn lóe lên quang mang, rồi xuất hiện một cây Kim Luân dài như cánh tay, phía trên còn tản ra khí tức âm tà.
"Ma bảo?"
Trác Phàm kêu lên, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
Ma bảo là vũ khí được cao thủ ma đạo luyện chế, giống như linh binh của nhân sĩ chính đạo. Có Ma bảo trợ trận, thực lực của kẻ này chỉ sợ phải tăng gấp bội.
"Trưởng lão U Minh Cốc, đối phó tiểu bối Tụ Khí cảnh, thế mà dùng cả Ma bảo, truyền đi chẳng phải bị Thất Thế gia cười chê sao?"
Trác Phàm cười nhạo nói.
Người áo đen lắc đầu, vẻ mặt trông vô cùng điên cuồng: "Hắc hắc hắc. . . ngươi chết rồi, thì làm sao truyền ra ngoài đây??!"
Nghe được lời này, sắc mặt Trác Phàm đại biến. Trác Phàm muốn kích hắn, để hắn thu hồi Kim Luân kia. Thế nhưng. . . Thật không hổ là cao thủ ma đạo, thật sự là không có chút liêm sỉ nào.