Chương 50: Tử Lôi Kim Nhãn (2)

Long đầu vẫn hung mãnh xông tới.

Giản Phàm không ngờ lão nhân này lợi hại như thế, đến cả Tử Lôi Kim Nhãn đều không làm gì được. Có điều, hắn cũng có thể thấy được, kim quang phía trên long đầu đã ảm đạm đi không ít.

"U Minh tỏa!"

Lúc này, Giản Phàm hét lớn, ba người đồng thời vung tay lên. mấy chục đạo xích sắt màu đen tràn ra từ trong tay ba người, như một đám mây đen nghịt, bao phủ trọn lấy long đầu.

Soạt, soạt. . . Xiềng xích xiết chặt, toàn bộ long đầu liền bị chúng khóa lại, nhưng long đầu không biến mất, vẫn đang kiên trì.

"Không hổ là tam trưởng lão Tiềm Long Các, ba người chúng ta hợp lực lại chỉ có thể đánh hòa với ngươi."

Giản Phàm nắm chặt lấy xiềng xích màu đen, trên đầu đã đầy mồ hôi, hai người bên cạnh hắn cũng như thế.

Tam trưởng lão cắn răng, khinh thường nói: "Nếu không phải có Tử Lôi Kim Nhãn trợ trận, bằng ba người các ngươi cũng xứng giao thủ với lão phu?"

"Hắc hắc hắc. . . Ngươi nói đúng, may mà chúng ta còn có Tử Lôi Kim Nhãn."

Cứ như được tam trưởng lão nhắc nhở, Giản Phàm nhếch miệng cười tà dị, tay lại kết động thủ quyết, con quỷ nha liền kêu to, kim đồng bắt đầu bốc lên tử mang.

Thấy thế, tam trưởng lão đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ hắn đang giằng co với ba người kia, một khi có Tử Lôi bắn trúng, hắn không chết cũng trọng thương.

"Tam ca!"

Long Cửu cùng lão nhân tóc đỏ thấy vậy thì kinh hãi, muốn xông lên phía trước, nhưng đã không kịp.

Mắt thấy tam trưởng lão sắp mất mạng dưới Tử Lôi, Giản Phàm nở nụ cười đắc ý.

Nhưng đúng vào lúc này, Trác Phàm cũng cười quỷ dị.

"Nhân lúc này, đòi mạng ngươi. Lần này quyết chiến, lão tử tuyệt không thể để Tiềm Long Các thua!"

Trong mắt Trác Phàm lóe lên sát ý, tay kết động ấn quyết. Chỉ một thoáng, Huyết Anh mai phục cách đó không xa đột nhiên xông về phía Giản Phàm. Bây giờ ba người Giản Phàm đều đang toàn chú ý lực ba trưởng lão, không phát hiện được sau lưng có dị vật đang xông tới.

"Hắc hắc hắc. . . tam trưởng lão, đi chết đi."

Giản Phàm điên cuồng cười to ánh mắt, quỷ nha đã có tử mang tràn ra.

Đột nhiên, một đạo hồng quang nhập thể, Giản Phàm chợt cảm thấy khí tức trì trệ, xiềng xích trong tay đột nhiên tiêu tán.

Hai người bên cạnh giật mình, rồi vội vàng nhìn về phía Giản Phàm, quát to: "Giản trưởng lão, ngươi làm gì vậy?"

Lúc này Giản Phàm mới phát hiện có dị vật nhập thể, muốn vận công bức ra. Nhưng đã quá muộn. . .

Tam trưởng lão thấy cơ hội tốt như vậy, há có thể bỏ lỡ? hắn lập tức phát toàn lực!

Rống!

Lại một tiếng long ngâm rung trời, long đầu to lớn tránh thoát được khỏi sự trói buộc của xiềng xích, ngay sau đó cắn mạnh xuống.

Hai người kia co rụt mắt lại, biết không địch nổi, vội vàng lui về sau. Đáng thương Giản trưởng lão bởi vì Huyết Anh khống chế huyết mạch hắn, thân thể nhất thời cứng đờ, chỉ trong khoảnh khắc này, cánh tay hắn đã rìa khỏi cơ thể.

Tam trưởng lão vung tay tiếp được cánh tay gãy đó, đứng im lặng ngạo nghễ hồi lâu, nhìn Giản Phàm đối diện đã thiếu một cánh tay và hai người khác, hắn cười lạnh lùng.

"Đáng chết, Tiềm Long Các các ngươi lại cũng biết luyện chế ma vật để đánh lén. . ."

Giản Phàm cắn răng, bi phẫn quát lên. Nghĩ hắn là cao thủ ma đạo, hôm nay lại bị người ta dùng ma vật đánh lén. Đồn ra ngoài, sau này hắn còn lăn lộn như nào? Quan trọng nhất là, dùng ma vật thành công đánh lén hắn lại còn là nhân sĩ Chính Đạo.

"Đi!"

Giản Phàm biết bây giờ ở lịa chỉ có đường chết, liền quyết định thật nhanh.

Thế nhưng, Long Cửu há có thể để cừu nhân dễ dàng rời đi như vậy.

"Truy!"

Tam trưởng lão liền hét lớn, cả ba liền truy đuổi. . .

Huyết Anh lần nữa bay trở về thể nội Trác Phàm, không ai biết là hắn xuất thủ. Trác Phàm cười nhạt, phần cừu hận này, U Minh Cốc chỉ nghĩ đến Tiềm Long Các, dù sao ân oán giữa bọn họ cũng không ít, thêm một cái cũng không quan trọng lắm.

Mà Tử Lôi Kim Nhãn vẫn khiến hắn rất để ý.

"Tìm cơ hội, phải nghĩ cách có được pháp môn tu luyện."

Trác Phàm sờ cằm, hai mắt đảo loạn. Trên đời này, thứ có thể khiến Ma Hoàng hắn để tâm không nhiều, Tử Lôi Kim Nhãn của Thiên Đế tuyệt đối là một trong số đó.

"Gϊếŧ!" Đúng lúc này, một đội người áo đen xuất hiện, xông về phía phân bộ Tiềm Long Các, dẫn đầu là mười mấy Đoán Cốt cảnh.

Có điều, vì Tiềm Long Các sớm có kế sách đối phó, Long Kiệt lập tức mang đám người đối kháng. Chỉ chốc lát sau, song phương giao giao chiến, rồi từ tiểu viện lại xông ra một đội nhân mã do Long Quỳ dẫn đội.

Lúc trước khi mấy Thiên Huyền cảnh giao chiến, bọn họ vẫn che dấu, chờ đợi thời cơ. Hiển nhiên là muốn một mẻ hốt gọn cả U Minh Cốc. Đám người U Minh Cốc thì không ngờ bọn họ sớm có mai phục, thấy không ổn, lập tức rút lui. Long Quỳ cùng Long Kiệt mang người đuổi theo.

Lúc này, chỉ còn người Lạc gia ở trong tiểu viện.

"Đây chính là điệu hổ ly sơn?"

Trác Phàm lẩm bẩm nói, nhưng không chút cuống cuồng. Bởi vì hắn cũng đang đợi, đợi nhân vật thực sự xuất hiện.

Chỉ chốc lát sau, Dương Minh dẫn sơn tặc Hắc Phong Sơn, xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Trác Phàm bật cười lắc đầu: "U Minh Cốc trả ra cái giá lớn như vậy, chỉ vì để Lạc gia chết trong tay Lôi gia, thật không biết đang làm cái trò gì nữa. . ."