Lần này Tiềm Long các mượn tay Lạc gia gϊếŧ đệ tử ta, không biết có ý gì đây?"
Nghe vậy, Trác Phàm không khỏi âm thầm cười trộm.
Quả nhiên giống như hắn đoán, Thất thế gia xưng vương xưng bá nhiều năm, tuyệt sẽ không nghĩ tới việc có người dám khiêu chiến uy nghiêm của bọn họ. Cũng bởi vì phần tự đại này, đã khiến cho bọn họ tình nguyện tin tưởng sau chuyện này có âm mưu, chứ không muốn tin tưởng sự thật tận mắt nhìn thấy.
Mà Tiềm Long các cũng giống vậy, tình nguyện gánh nỗi oan ức này, cũng sẽ không tỏ ra yếu thế.
"Ừm, vậy ngài tới tìm ta là để. . ."
Thái Vinh do dự, thấp thỏm nói.
"Ha ha ha. . . Cũng không có gì, ngươi giúp chúng ta đi thử Tiềm Long các xem, xem bọn họ đến cùng có ý gì. Nếu chuyện này buộc ta phải ra mặt, vậy hai nhà tất sẽ có một trận chiến."
"Ây. . . Giản trưởng lão, đây chính là Tiềm Long các a, Thái gia ta làm sao có thể đắc tội nổi?"
Thái Vinh nghe vậy thì hoảng hốt nói.
Chuyện ngự hạ Thất thế gia các ngươi, sao cứ bắt loại tiểu gia tộc như chúng ta liên lụy vào vậy?
Giản trưởng lão chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: "Thái gia chủ đừng hiểu lầm, bằng Thái gia còn chưa xứng đối mặt Tiềm Long các. Ta nói thăm dò, là muốn ngươi đi đối phó Lạc gia, xem phản ứng của Tiềm Long các."
"Cái gì, Lạc gia?"
Thái Vinh giật mình, thái độ có vẻ do dự.
Từ ngày Trác Phàm đánh với U Tuyền một trận, Phong Lâm Thành có ai không biết, có ai không hiểu, Lạc gia sau lưng dựa núi Tiềm Long các. Bây giờ ngươi để ta đi gây chuyện Lạc gia, không phải chính là đắc tội Tiềm Long các a.
Nghĩ như vậy, Thái Vinh quay đầu nhìn Tôn gia chủ, hắn đang có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Mẹ kiếp, Tôn gia ngươi quan hệ gần với U Minh Cốc như vậy, sao ngươi không đi mà làm, hôm nay khuê nữ nhà ngươi không phải huyên náo rất vui vẻ đó sao?
Thái Vinh hận đến nghiến răng, lại không dám đắc tội U Minh Cốc, đành phải thở dài nói: "Aiz, nhắc tới Trác Phàm, hắn chính là người lão phu hận nhất. Vài ngày trước hắn đến ta Thái phủ quấy rối, không biết dùng tà thuật gì, làm cho con của ta nôn ra máu mấy ngày không thôi, bây giờ khuyển tử còn đang bệnh nguy kịch, nếu ta lại đi chọc hắn, sợ hắn lại dùng Tà pháp, lấy mạng nhi tử ta. . ."
Phốc. . . Thái Vinh còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã không nhịn được mà bật cười.
Ngày đó hắn đánh Huyết Anh vào thể nội Thái Hiếu Đình, chỉ là cho Thái gia hắn một bài học thôi, chứ mấy ngày nay đâu có sử dụng Huyết Anh tra tấn con của hắn. Không ngờ hắn vì thoát khỏi chuyện khổ sai, lại tìm được lý do như thế.
Giản trưởng lão có vẻ cũng không tin lão nhân này hoa ngôn xảo ngữ, sắc mặt dần dần lạnh nhạt đi.
Thấy thế, Thái Vinh vội vàng thêm dầu vào lửa: "Giản trưởng lão, Tôn gia chủ luôn luôn khôn khéo tài giỏi, lại quan hệ thân cận với U Minh Cốc, chuyện này giao cho hắn xử lý, chắc chắn sẽ không phụ ngài nhờ vả."
"Ha ha, Thái Vinh, ngươi có ý gì?"
Tôn gia chủ nghe vậy thì không khỏi quýnh lên, đứng phắt dậy quát. Bây giờ Lạc gia là củ khoai lang bỏng tay, ai biết nó với Tiềm Long các có quan hệ như nào, lỡ như đối phó Lạc gia, thực sẽ khiến Tiềm Long các trả thù, thế thì ta không chịu nổi.
Tuy Tôn gia bọn họ có quan hệ thân thích với U Minh Cốc, nhưng dù sao không phải ngự hạ Thất thế gia. Đắc tội Tiềm Long các, vẫn cứ không chịu nổi. Đến khi đó U Minh Cốc liệu có ra mặt hay không, ai mà biết được.
Nhìn hai nhà ngày bình thường hô hào hiệu trung với U Minh Cốc, thời khắc mấu chốt lại không ai muốn ra mặt, Giản trưởng lão rốt cục không nhịn nổi mà hét lớn: "Được rồi, không dùng phế vật các ngươi nữa, lão phu tìm người khác."
"Còn cả Thái Vinh, kêu ngươi trình lên vũ kỹ Linh giai Đoạn Phong thối, chuẩn bị kỹ càng chưa?"
"Kỹ rồi kỹ rồi, mời Giản trưởng lão xem qua."
Thái Vinh vội vàng dâng lên ngọc giản đã được chuẩn bị kỹ, chỉ là trong mắt còn có vẻ không muốn, "Giản trưởng lão, Thái gia ta chỉ có một môn vũ kỹ Linh giai tổ truyền này."
"Được rồi, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Giản trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thuận tay ném ra một khối ngọc giản: "Đây là vũ kỹ Linh giai trung cấp, Liệt Diễm Chỉ, mạnh hơn cái thứ võ kỹ Linh giai cấp thấp của ngươi nhiều."
Thái Vinh tiếp nhận ngọc giản, không khỏi vui mừng quá đỗi, nói cám ơn liên tục. Ngoài cửa, Trác Phàm cảm thấy nghi hoặc, dùng Linh giai trung cấp đổi lấy hạ cấp, U Minh Cốc đang làm cái trò mèo gì vậy?
"Giản trưởng lão, không biết về chuyện đối phó Lạc gia, ngài muốn tìm người nào xuất thủ?"
Tôn gia chủ cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, Thái Vinh cũng vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Giản trưởng lão cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cười khẩy nói: "Hai tên cẩu nô tài, sợ người khác thay thế vị trí của các ngươi sao? Hừ, yên tâm, người kia là người của U Minh Cốc chúng ta."
"U Minh Cốc không phải không muốn ra mặt à, tại sao. . ."
Thái Vinh cùng Tôn gia chủ không để ý ánh mắt khinh thường kia, chỉ ngạc nhiên nói.
Giản trưởng lão thản nhiên nói: "Hắn là một con cờ ẩn chúng ta đã sớm cài vào, hắn đang ở Hắc Phong Sơn. . ."
"Hắc Phong Sơn!"
Trác Phàm giật mình, làm cho một tia khí tức rung động.
"Người nào?"
Giản trưởng lão lập tức quay đầu, một chưởng đánh ra phía ngoài. Oanh một tiếng, cả cái cửa lớn vỡ tan, Trác Phàm chỉ huy Huyết Anh hóa thành một đạo hồng quang bay đi.
Giản trưởng lão lập tức đuổi theo.
"Thật nhanh!"
Trác Phàm kinh hãi, may mà phía trước có nhiều hộ vệ. Trác Phàm nhếch miệng lên, dẫn đạo Huyết Anh chui vào thể nội hộ vệ.
"Huyết bạo!"
Trác Phàm hét lớn một tiếng, tên hộ vệ kia liền nổ tung lên, hộ vệ chung quanh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã ào ào mất mạng.
Giản trưởng lão lập tức dừng chân, để cho Huyết Anh thành công đào thoát.
Thái Vinh cùng Tôn gia chủ đuổi tới, nhìn thảm cảnh trên mặt đất, kinh nghi bất định: "Vừa rồi, đó là vật gì."
Giản trưởng lão lắc đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Ta không biết, nhưng khẳng định là Ma vật. . ."